
không biết bao lâu , đến khi Học Hữu gọi :
– Tổ trưởng Liên ! Có điện đàm .
Nhận máy từ tay Học Hữu , cô trả lời :
– Vâng , tôi nghe đây .
– Tổ trưởng Liên à ! Khách đang trên đường tới đây đó .
– Vâng , tôi hiểu .
Quay nhìn các nhân viên đã mệt lả , nhưng vẫn chưa hoàn tất phần phân khu nào (còn khoảng 50 bàn nữa) cô muốn chảy cả nước mắt . Nhưng lý trí bắt buộc cô không được bỏ cuộc , cô nuốt nhanh sự lúng túng vào trong :
– Được rồi , Học Hữu ! Anh chuyển những bàn thức ăn dành cho party đứng vào những khoảng trống kia , để lại một khoảng trống nữa cho dàn nhạc .
– Vậy chúng ta không bố trí bàn nữa à ?
– Đúng . Thời gian chẳng còn kịp , chúng ta phải chủ động thôi .
Cùng lúc , Phi Yến bước vào :
– Khách đã về gần hết , tôi dẫn mấy chị em về đây . Có vệic cần đấy chứ ?
– Dĩ nhiên . Phi Yến ! Cô giúp tôi trang trí hoa nha .
– OK .
Không đầy nửa tiếng sau :
– Ôi ! Cuối cùng mình cũng hoàn thành nhiệm vụ .Phi Yến ngồi phịch xuống ghế , cô huơ huơ cánh tay trước mặt Học Hữu :
– Tay tôi mỏi quá hà , anh đấm giúp tôi một tí .
– Tôi còn mỏi hơn cô , cô đấm giúp tôi thì có .
– Sao con trai không biết ga- lăng gì hết vậy ?
– Ga- lăng trong giờ này để chết hay chi .
Ngồi xuống cạnh bạn , Mai Liên đưa tay :
– Xin lỗi nha , mình lạm quyền quá phải không ?
Phi Yến bật cười :
– Trông bồ lúc này giống quản lý lắm đấy . Nhưng cũng đúng , đâu có gì sai , bồ là tổ trưởng cũng có quyền mà .
– Giới hạn thẩm quyền chỉ trong một tổ nhỏ , còn bao thế này , chắc không xong .
Sực nhớ ra , cô bật điện đàm :
– Chú Tùng ! Phần bếp thế nào hả chú ?
– OK . Không có gì biến cố . Còn phần con thế nào rồi ?
– Con phải “chế biến” như món ăn vậy , không biết có bị chửi hay không ?
– Sao cũng được , miễn là cố gắng hết sức là tốt rồi .
– Vâng , con cám ơn chú .
Cô vừa tắt điện đàm thì nó lại có tín hiệu .
– Tổ trưởng Liên à ! Khách 10 phút nữa sẽ đến , cô đã chọn ai tiếp và đón khách chưa ?Mai Liên giật mình , cô le lưỡi :
– Chết rồi ! Việc này phải tính sao đây ?
Cô bật dậy nhìn quanh :
– Anh em đi tắm thay đồ , rồi trở về vị trí . Còn Phi Yến , cô giúp tôi phân cho nữ đón khách .Nói hết câu , Mai Liên vụt chạy ra cửa , cô nhắm hướng phòng quản lý tiến đến .
Đẩy cửa vào , thấy Bình Tiến vẫn đang ngủ , cô hét :
– Quản lý à ! Ông tỉnh ngủ có được không ? Sự việc đang cấp bách lắm .
Bình Tiến lè nhè :
– Lỡ chết rồi . . . cho chết luôn , lo làm gì .
– Không thể bỏ cuộc như thế được . Phải cứng rắn lên . Quản lý tỉnh dậy , ra tiếp khách đi .
– Tôi . . . tôi bỏ rồi . Ngày mai tôi sẽ từ chức .- Quản lý ! Anh thật là . . .
Nhìn đồng hồ kim nhích dần làm cô chẳng còn thời gian suy nghĩ .
– Tại sao tôi phải nhúng tay vào việc này chứ ? Trời ạ !
Mai Liên bước ra cửa cô bước nhanh về phòng .
Về phần Hoàng Trung , sau khi nghe cú điện thoại thứ hai , anh lăn lộn hai , ba vòng trên nệm rồi bật dậy .
– Chết tiệt thật ! Không biết có chuyện gì xảy ra .
Anh bước vào phòng tắm với tâm trạng bực bội , nhưng khi được dòng nước mát lạnh “tưới” vào , anh cảm thấy thoải mái vô cùng . một niềm vui yêu đời lại đến với anh . Đứng soi mình trước kính , anh nheo mắt :
– Chà ! Vẻ đẹp trai của mình càng ngày càng sắc sảo nha .
Hài lòng với bản thân , anh bước ra cửa .
Xem như là đi làm sớm vậy . Anh cho xe chạy tà tà trên đường , mắt liếc ngang liếc dọc làm mấy cô gái cứ tiếc “hùi hụi” vì chẳng được anh nhìn thêm một tí .
Ngang qua siêu thị Sài Gòn , anh gật đầu .
– Vào mua “quà ngọt” ấy “cô em” mới được .
Sau khi một vòng quanh siêu thị , anh bước ra với hai bịch bánh trên tay .
Vẫn cho xe nhịp nhàng theo tâm trạng , anh ngắm nhìn dòng người qua lại . . . thật vui .
Dù đi chậm cách nào cũng tới anh cho xe vào bãi , ung dung bước vào nhà hàng .
Từng nhóm , từng nhóm đông khách cũng đang đi vào . Anh quẹo vào ngõ dành cho nhân viên .
– Chào tổng quảN lý !
– Hôm nay có tiệc hả ?
Anh bảo vệ gật đầu :
– Vâng . Nghe nói là tiệc một ngàn người .
Hoàng Trung trợn mắt :
– Vậy sao ? Tại sao tôi chẳng biếg gì cả ? Hôm nay là ca trực của quản lý Tiến , phải không ?
– Vâng .
– Hắn làm ăn kiểu gì vậy ta ?
Đi vào trong với tâm trạng hơi không thoải mái , anh tiến thẳng đến phòng của Bình Tiến .
Đẩy cửa vào , anh muốn ngã ngửa vì mùi bia nồng nặc .- Trời ! Đúng là con ma men , cả phòng cũng đầy mùi bia .
Ngỡ Bình Tiến đã ra tiếp khách , anh bước lại bàn lạt sổ trực ra xem .
– Ủa ! Sao chẳng thấy ghi tiệc gì cả thế nào ?
Chợt nghe tiếng động nơi phòng vệ sinh , anh bước lại :
– Ai vậy ?
Bình Tiến thò đầu ra , mặt anh còn ướt sũng nước :
– Tổng . . . tổng quản lý đó hả ?
Hoàng Trung giật mình , anh hỏi :
– Sao quản lý còn ở đây ? Anh không tiếp khách sao ?
– Tôi . . . tôi say quá , đâu có . . . biết chuyện gì .
– Cậu nói sao ?
Quá nóng giận , anh đấm một cái vào mặt Bình Tiến .
– Hừ ! Tối nay cậu ở lại viết báo cáo cho tôi .
Lao nhanh về phòng , Hoàng Trung thay nhanh bộ đồ . Không đầy bốn phút , anh đã hoàn tất . Sửa lại cà- vạt , anh mở cửa bước ra . Bấm điện đàm , anh hỏi :
– Tôi là tổng quản lý , quầy t