
i là không chạy đến đó , làm tôi muốn bật khóc luôn .
Ngọc Mai tò mò :
– Thế cuối cùng ra sao ? Bác tài có bỏ rơi anh không ?
– Ông ấy biết rõ tâm trạng của tôi , nên khi tôi xuống xe , ông ấy còn tặng tôi một bấm bản đồ nữa .
– Bác tài đó thật là tốt . À ! Mà anh đi đến đâu vậy ?
– Tôi với cô chung tuyến đường đấy .
Nghe nói vậy , Ngọc Mai xếp tấm bản đồ lại :
– Vậy thì tôi khỏi phải xem bản đồ nữa .
– Sao vậy ?
– Vì có anh rồi , có gì thì tôi hỏi anh .
Hoàng Mỹ tròn mắt :
– Cô không sợ là tôi gạt cô hay sao ? Lúc này bọn lừa đảo nhiều lắm đó .
– Nhưng anh không phải là được rồi . Tôi nghe nói người miền Tây rất thật thà và hay giúp đỡ người khác .
– Sao cô biết tôi ở miền Tây ?
Ngọc Mai nghiêng đầu , cô nhìn anh cho thật kỹ :
– Tôi cũng có một người bạn như anh vậy . Thật thà , giọng nói lại rất giống nhau , nhưng có khác cô ấy là con gái , còn anh là con trai .
– Cô thật giỏi ! Tôi ở miền Tây .
– Nghe nói miền Tây có rất nhiều cảnh đẹp lại nhiều món ăn ngon . Nếu có dịp , tôi sẽ đến đó một lần .Đôi mắt của Hoàng Mỹ mơ màng , giọng anh càng cuốn hút lấy sự chú ý của cô :
– Vâng . Nó rất đẹp , đẹp còn hơn cả tranh vẽ nữa cơ . Cô không thể tưởng tượng được sẽ có cảm giác như thế nào khi dứng trước một đồng lúa mênh mông bát ngát , có từng cánh cò và cơn gió thoảng qua . . .
Vừa được ngắm nhìn anh , vừa được nghe anh kể về đồng quê , Ngọc Mai tưởng chừng như chết lặng . Cô không còn để ý gì ngoài gương mặt điển trai , vầng trán cao ngạo , đôi mắt cương nghị , đôi môi quyến rũ và giọng nói trầm ấm nao lòng .
Quay lại nhìn cô gái , Hoàng Mỹ nhoẻn miệng cười :
– Thế nào , cô có thấy nhàm chán quá không ?- Không đâu . Ngược lại , tôi càng muốn được tận mắt chứng kiến nữa là khác .Cụp mắt để tránh vẻ lúng túng biểu hiện trên gương mặt , cô hỏi :
– Sắp tới chưa vậy anh ?
Cô vừa dứt lời thì chiếc xe cũng dừng lại . Hoàng Mỹ đứng lên , anh đỡ chiếc túi ny- lông xuống .
– Đến rồi đấy . Cô xuống chứ ?
– Vâng .Rời trạm xe , Hoàng Mỹ hỏi :
– Nhà em của cô ở địa chỉ nào , có thể cho tôi biết không ?
– Vâng . 33 . . ./28 .
Hoàng Mỹ bật cười , giọng anh vui hẳn lên :
– Vậy chúng ta là hàng xóm rồi .
– Nhà anh cũng ở gần đó ?
– Đúng vậy . 33 . . ./35 .
Anh đưa tay :
– Để tôi dẫn đường cho cô nhé . Băng qua đường là tới rồi .
Đỡ túi ny- lông trên tay anh . Ngọc Mai cúi đầu :
– Cám ơn anh nha . Nếu không có anh , chắc tôi phải kiếm nhừ cả con hẻm này .
– Cô chưa đến đây lần nào sao ?
– Lúc nhỏ có đến , nhưng mà không nhớ đường . May mà có anh . Cám ơn anh nhiều .
– Đâu cần khách sáo . À ! Mà cô tên gì ? Tôi tên là Hoàng Mỹ .
– Tôi tên Ngọc Mai .Hoàng Mỹ đưa tay :
– Nhà tôi là căn nhà có cửa màu xanh đấy . Có chuyện gì cần hoặc khó khăn , cô cứ nói em cô đến gọi . Nếu giúp được , tôi sẽ giúp . Tôi về đây .
– Cám ơn anh .
Vừa bước đến cửa , Hoàng Mỹ đã gặp em trai “đón mời” bằng nụ cười chẳng “an lành” :
– Anh Hai ! Em thấy hết rồi nha .
Bước vào nhà , đưa tay tháo cà- vạt , Hoàng Mỹ bắt đầu :
– Có chuyện gì đâu mà phải nhìn anh dữ vậy .
– Cô gái đó là ai ? Quen từ khi nào mà em không biết ?
– Em cô ta vừa chuyển đến đây ở , nên cô ấy đến thăm thôi . Gặp gỡ trên xe buýt , nên anh giúp đỡ .
Ngồi phịch xuống ghế , Hoàng Trung nhăn mặt :
– Thế mà em tưởng là ly kỳ hấp dẫn lắm .
– Em lo cho em đi . Anh Hai của em chưa nghĩ tới chuyện trai gái đâu .
– Anh cù lần quá ! Đã 28 tuổi rồi mà còn chưa chịu có bạn gái . Coi chừng già rồi không ai thèm để ý đến .
Hoàng Mỹ le lưỡi trêu em :- Thôi đi cưng , đừng đầu độc anh bằng những “tệ nạn” ấy .
Hoàng Trung cắn cắn móng tay , anh nhíu mày :
– Lúc nãy nhìn thoáng qua , em phát hiện cô gái ấy quen quen . Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải .
– Người giống người quá nhiều , em đừng có nhiều chuyện , coi chừng gây ra chuyện đấy .
– Đâu cần anh phải ra miệng bênh nhanh vậy , anh Hai .
Xua tay , Hoàng Mỹ hỏi :
– Đã nấu cơm chưa vậy ?
– Hôm nay đi ăn cơm tiệm đi . Em làm biếng nên không có nấu .
– Được thôi , đợi anh tắm cái đã .
Hoàng Mỹ vừa khuất vào trong , Hoàng Trung đã thoát ra ngoài cửa . Anh nghiêng đầu nhìn qua căn nhà số 33 . . ./28 . Cửa đóng , nhưng đèn sáng choang .
Không biết chủ nhân là ai đây lại có một người chị xinh đẹp như vậy ? Là con gái thì tốt rồi . Còn là “đực rựa” thì . . .
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng của Hoàng Mỹ vọng ra làm anh nhăn mặt :
– Cái ông này lúc nào cũng vậy , đi tắm không bao giờ đem khăn cả .
Đem khăn lại cửa , anh gắt :
– Mai mốt máng khăn ở trong đó luôn đi . Lỡ em không có ở nhà thì biết gọi ai ?
– Thì đi ra ngoài đại . Nhà có một mình , sợ gì ?
– Anh đừng có trơ trẽn quá chứ . Lỡ ai thấy một cái thì tiêu mạng .
Đẩy cửa với chiếc quần đùi trên người , Hoàng Mỹ nhe răng .
– Đâu có chết ai mà sợ .
– Được rồi , được rồi . Nhanh đi anh ! Em đói bụng lắm rồi đây .
Tín hiệu điện thoại reo vang , Hoàng Mỹ chỉ tay :
– Có điện thoại kìa .
Hoàng Trung vung tay :
– Em trở ra mà anh chưa chuẩn bị xong là mềm xương đấy .
Vừa quay lưng định bước vào trong mặc đồ thì có chuông cửa , anh lẩm bẩ