
ng hỏi :
– Có chuyện gì sao ?
Ngọc Mai bước đến kéo tay ông :
– Cha à ! Cha xử giùm con đi . Mai Liên nó đòi ra ngoài tự lập đó .
Ông Sơn nhìn Mai Liên :
– Có thật như thế không ?
– Vâng , thưa bác .
Nhìn sang bà Hiền đang đưa tay lau nước mắt , ông gật đầu :- Thế cũng tốt . Bác đồng ý đấy .
– Cha ! Sao cha lại . . .
– Con không hiểu gì cả , con gái ạ . Con có ra ngoài tự lập một mình được không ? Có nghĩ tới con cũng chưa dám chứ gì . Mai Liên đã lớn , nó có quyền nghĩ đến tương lai của nó , chúng ta không nên ép buộc làm gì .
Quỳ xuống trước mặt ông , Mai Liên cúi lạy :- một lạy này con xin tạ ơn hai bác đã cưu mang con . Con xin nguyện nhớ mãi trong lòng . Mong có dịp sau này , con sẽ ơn đền nghĩa đáp .Đỡ cô đứng dậy , ông hỏi :- Con định đi đâu chưa ?- Con đã dò được nhà trọ , ở đó cũng được lắm lại gần chỗ làm nữa .Ông Thiên Sơn khoát tay :- Không có ở trọ đâu hết . Bác có một căn nhà lúc trước dùng để nghỉ ngơi ở đường Lê Hồng Phong . Con đến đó ở đi .
Bà Hiền gật đầu , giọng bà vui :
– Đúng đó con . Con đến đó ở đi , để bác an tâm mà lui tới thăm nom .- Dạ . . . con . . .
Ngọc Mai vỗ vai em :- Tuy chị không đồng ý mấy với sự việc này , nhưng chị cũng phải bằng lòng . Chị cảm phục ý chí của em . Em hãy nghe lời cha mẹ đến đó ở đi , để có gì thì chị giúp đỡ tiếp cho . Nghe lời đi em .
– Vâng , con xin cám ơn hai bác . Cám ơn chị .
Ông Sơn nhíu mày :
– Căn nhà đó để hơi lâu , có lẽ đã xuống cấp , để bác cho người đến sửa sang lại đã .
– Dạ , không sao đâu ạ , con tự làm được mà .
– Con định bao giờ đi ?
– Dạ , con . . . con xin phép được đi ngay hôm nay .
Bà Hiền tròn mắt :
– Sao nhanh vậy ?
Mai Liên bậc khóc :
– Vì con sợ , con ở lâu sẽ không đi được , con cầm lòng không nổi đâu . Hic . . . híc . . .
– Đúng rồi . Khi quyết định một việc gì thì phải thực hành liền , nó mới có hiệu quả . Con rất giống tính bác .
– Có chuyện gì mà cả nhà đông đủ vậy ? Chuẩn bị đi đâu chơi có phải không ? Cho con tháp tùng với .
Ngọc Liên nũng nịu ôm lấy cổ ông Thiên Sơn .
– Cha ơi ! Có phần con không vậy ?
– Dĩ nhiên là có rồi . Con là con cưng của cha mà .
Bà Hiền nhìn con gái :
– Con chững chạc hơn có được không ? Lúc nào cũng như con nít cả . Cha mẹ chẳng sống suốt đời được để lo cho con đâu .
Mặt Ngọc Liên xụ xuống , giọng giận dỗi :
– Sao tự dưng mẹ lại la con chứ ? Con có phạm lỗi gì đâu .
Ngọc Mai nắm tay em :
– Mẹ chỉ muốn tốt cho em thôi . Em xem Mai Liên kìa . Người ta đã chững chạc hẳn ra , em còn không biết học hỏi .
– Thì người ta ra đời sớm , sành sỏi hơn em , rành đời hơn em là cái chắc rồi . Nhưng thôi , em không dám học hỏi đâu , nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì xấu hổ cho gia đình mất .
Ông Thiên Sơn nhíu mày :
– Con nói vậy là có ý gì hả ?
– Cha thử hỏi mẹ xem , con nói có sai không ? Làm bộ , làm tịch để qua mặt người khác .
Quay nhìn vợ , ông Thiên Sơn tròn mắt :
– Có chuyện gì bà giấu tôi sao ?
Ngọc Mai đỡ lời giúp mẹ :
– Không có đâu cha . Cha đừng nghe lời của Ngọc Liên , nó nói tầm bậy đó .
– Nè ! Chị đừng có bao che mà vu oan cho tôi nhé . Tôi nói là có bằng chứng hẳn hoi . Thử đối chứng xem , có nó ở đây nè .
Mai Liên chợt hiểu chuyện gì , nhưng mà theo ý nghĩ của cô thì đối tượng họ đề cặp là cô . Cô ngẩng đầu nhìn Ngọc Mai :
– Chị Mai ! Chị nói cho em biết , chuyện gì vậy chị ?
– Còn làm bộ làm tịch nữa kìa . Xời ơi ! Qua đêm ở đâu thì nói phức ra đi , có gì đâu phải giấu . Có gan làm thì có gan chịu nữa chứ .
Ông Sơn hỏi lại con gái .
– Con nói lại xem nào ?
– Thì Mai Liên đó . Đêm hôm qua nó đâu có về nhà , hôm nay lại xin ra ở riêng , con chắc có điều gì trong đó .
Đôi mắt ông Sơn nghiêm khắc nhìn bà Hiền :
– Chuyện quan trọng đó , sao bà chẳng chịu nói với tôi hả ?
Bà Hiền nhìn chồng , giọng bà phân bua :
– Tôi nghĩ chuyện đó đâu có gì . Có lẽ khuya quá nó ngủ ở nhà bạn .
– Đâu có gì ? Hừ ! Với góc độ nào , nó cũng là con nuôi của nhà này , lỡ nó gây ra chuyện thì mặt mũi tôi ở đâu .
Ngọc Mai lắc đầu :
– Con nghĩ Mai Liên không làm ra những chuyện xấu hổ cho gia đình mình đâu . Em nó từ nhỏ đã ngoan , không làm phật ý một ai mà .
– Giả dối bề ngoài để che đậy bên trong , tại chị không nhận ra thôi .
– Em im đi ! Chị em với nhau , sao em không bênh vực mà còn gây đau lòng cho nó hả ?
– Xì ! Chị em ? Tôi chỉ biết nhà này có hai người con gái và người thứ hai , đó là tôi .
Nước mắt đã hoen mi , Mai Liên giải thích :
– Vâng , con biết con có lỗi , nhưng nhất định con không bao giờ gây ra những chuyện xấu xa . Xin hai bác hãy tin con , tin con đi .
– một lời nói đầu môi phiến diện chẳng gây được lòng tin cho ai . Ra tự lập ư ? Cũng được , bước ra khỏi vòng quan hệ thì chẳng ảnh hưởng cho ai .
Hai bên cả tình thâm nghĩa trọng giằng xé lấy tâm hồn bà Hiền , bà biết làm gì đây ? Tim bà đau nhức quá .
Ông Sơn cũng thở dài , đôi mắt ông cũng dõi về một nơi vô định . Nơi đó có hai đôi mắt đang nhìn ông không biết họ sẽ cười hay khóc khi quyết định của ông sắp đưa ra với con gái của họ ?
Tập 01 – part 06
Dù thế nào , ông cũng sẽ phạm