Khi biết yêu

Khi biết yêu

Tác giả: Trần Thị Thanh Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323182

Bình chọn: 8.00/10/318 lượt.

sao lâu thế ?

Một tiếng động nhẹ vang lên , cô giật thót cả người . Đứng dậy lùi dần ra cửa , cô vụt chạy đi .span>

Nhắm theo hướng nhà bếp , cô chạy thục mạng . Cô nghe phía sau có người đuổi theo , hoảng lên cô đưa mắt tìm kiếm cứu tinh .

Chiếc xe đẩy ló ra nơi cửa bếp , cô mừng rơn lao nhanh tới . Hoàng Trung tròn mắt nhìn cô . Anh chỉ kịp đẩy chiếc xe qua một bên , nhưng không kịp tránh . . . .

– Ui da ! Cô làm cái trò gì vậy ?Bấu chặt anh , Mai Liên tấm tức :- Anh bỏ bôi một mình trên kia . Hu . . . Hu . . . Hic . . . hic . . . Anh . . .

Nước mắt dồn nén bấy lâu được dịp trực trào , nó rơi không ngừng trên gương mặt đẹp .

Lúng túng vì những giọt nước mắt bất ngờ , Hoàng Trung chẳng biết phải làm gì , anh đứng im lặng như một pho tượng .

Nước mắt bắt đầu rơi chậm lại . Dường như nỗi bực tức và sợ hãi đã trôi dần theo những giọt nước mắt kia .

Nước mắt đã ngừng hẳn , và giờ đây cô mới hay mình đang ôm lấy Hoàng Trung . Còn nhanh hơn điện xẹt cô rụt nhanh tay lại , đôi môi dẩu lên trông rất đáng ghét :

– Nè ! Anh đừng có lợi dụng tôi nha . Tôi không phải là loại người dễ bị dụ dỗ đâu .

Hoàng Trung muốn kêu trời :

– Tôi có làm gì cô đâu . Cô làm gì tôi thì có .

– Anh thật ngược đời với thiên hạ , tôi làm gì anh nào ?

Hình như cô đã quên chuyện lúc nãy . Anh ôm tay .

– Vậy ra . . . Ái chà ! Lúc nãy , ai ôm chặt tôi vậy ta ? Chắc là ma quá ?

Đỏ hồng cả mặt , cô quay lưng :- Ai thèm ôm anh chứ . Tại lúc đó . . . tôi . . . tôi . . . Hứ ! Người của anh hôi thí mồ , mai mốt dù có chết tôi cũng hổng thèm ôm .

Trợn tròn mắt , anh giơ tay :

– Vô ơn như cô , tôi ột đấm là dính vào tường . Nhưng thôi , để cô ở lại một mình a nó cắn xé , thế sướng hơn .

Chẳng thèm nhìn đến cô , anh quay lưng đi . Mai Liên nghe nói đến “ma” đã nổI da gà . Cô chẳng còn quan tâm đến “nhất ngôn cửu đỉnh” nữa , mau chóng bước theo sau lưng anh .

Hoàng Trung quay lại , anh lừ mắt :

– Tôi cấm cô đi theo tôi nha .

– Ai . . . ai nói tôi đi theo anh . Tôi . . . tôi đi công việc chứ bộ . Đường rộng thênh thang , anh cấm được sao ?

Anh nghĩ thầm :

“Cô còn cứng miệng phải không ? Được rồi , tôi sẽ cho cô khóc dài dài luôn” .

Nghĩ là làm , anh bước đi nhanh hơn , rồi biến mất sau cánh cửa phía trước .

Chạy theo đến nơi , Mai Liên đưa mắt tìm kiếm . Đi khắp cả hành lang , mở tất cả các cửa phòng cũng chẳng thấy anh đâu . Cô hoảng hốt bỏ chạy nhanh ra cửa .

– Hừ ! Tôi ở lại giúp anh mà anh còn lên mặt hả . Tôi về , mai mốt anh đừng hòng có người nào giúp anh nữa .

Thật xui cho cô , ra đến cửa thì mới hay cửa đã khóa ngoài . hai anh bảo về thì đã ra trực ngoài cổng . Mặc sứ cho cô cố la , cố hét , cố tạo chú ý , nhưng chẳng ai nghe vì ngăn cách bởi tấm cửa kính .

Được một lúc , hình như đã mệt , cô ngồi bẹp xuống cửa thở dốc :

– Hoàng Trung đáng ghét . . . Hoàng Trung đáng ghét . . . Hoàng Trung chết tiệt . . . Cầu trời cho anh chết quách đi . Hừ !

– A !

Một tiếng la lớn làm cho cô giật mình .

Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ ? Anh ta làm gì mà la lớn thế ? Chẳng lẽ lời nguyền rủa của mình linh nghiệm sao ?

Tuy lo sợ , nhưng óc tò mò của cô xuất hiện , cô cũng chẳng ngoại lệ gì . Rón rén từng bước vững chắc , cô tiến dần vào trong .

Dưới ánh đèn lờ mờ của phòng chứa rượu và thức uống , cô trông thấy một dáng người ngồi trên chiếc ghế dài , quay mặt vào trong .

– Ủa ! Lúc nãy anh ấy mặc áo trắng mà , giờ sao lại là áo đen . Chẳng lẽ còn người ở lại ?

Hừ ! Dám chơi trò nhát ma với ta à . Đừng tưởng bở , xem ta vạch trần ngươi nè .

Nghĩ là làm . Đẩy mạnh cửa , cô lớn tiếng :

– Ê ! Bộ anh tưởng làm thế thì tôi sợ sao ? Xin lỗi nha , anh đã lầm rồi .

– . . .

Chẳng thấy tiếng trả lời và người mặc áo đen cũng chẳng cử động , cô hít vào một hơi thật mạnh , nói tiếp :

– Đừng có bày trò trước mặt của tôi . Anh làm ơn dọn nhanh căn phòng kia , chứ nếu không hả . . .

– Rầm !

Cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại , bao nhiêu gan góc trong người cô chạy đâu mất , còn sót lại chỉ là gương mặt chẳng còn chút máu .

Đôi mắt của cô nàng mở to hơn khi người mặc áo đen kia đứng dậy .

– Á ! Cứu tôi với . . .

Anh ta vừa quay lại thì cô đã quỵ hẳn , ngấn lệ cũng đã hoen mi .

Tháo chiếc kính đen và hàm râu quai nón xuống , Hoàng Trung lắc đầu .

– Vậy mà định làm “nữ trinh thám” chứ . . .

Mở choàng mắt vẫn còn đang đầy nỗi sợ hãi , cô nhìn quanh . Căn phòng đã được bật đèn sáng hẳn và gương mặt điển trai cùng với nụ cười bí ẩn lọt vào “tầm ngắm” của cô .

Một bàn tay vung lên , nhưng nhanh chóng bị giữ chặt trong lòng bàn tay của Hoàng Trung .

– Nè ! Đừng vũ lực như vậy chứ . Con gái phải hiền dịu mới dễ thương .

Bật đầu ngồi dậy , cô hét :

– Đồ chết tiệt ! Anh không còn tính người mà .

Hoàng Trung rụt vai :

– Nè ! Nếu không còn tính người thì tôi đã bỏ cô ở đây cho chuột tha rồi .

– Anh là con trai mà đi ăn hiếp tôi , anh có đúng là quân tử hay không chứ ?

– Cũng tại cô thôi . Ai biểu cô cứng đầu , cứng cổ , nói không chịu nghe , bắt buộc tôi phải dùng biện pháp mạnh .

Mai Liên tấm tức :

– Dù sao tôi cũng ở lại tiếp anh làm việc , v


XtGem Forum catalog