
ồi đó .
– Chắc không đâu .
Kéo tay bạn , cô kéo đi :
– Thôi đỏ đi , lo về sớm dưỡng sức .
Lại có tiếng động vang lên , lần này đến Mai Liên nghe thấy .
– Ê ! Mình vừa nghe thấy tiếng gì đó .
Cô quyết định :
– Vào coi , xem ai lại vào trong đó giờ này .
Phi Yến nhăn mặt :
– Bỏ đi . Đến lượt bồ định làm trinh thám chắc . Coi chừng là mấy anh bảo vệ đi kiểm tra đó .
– Dù sao cũng đâu có mất thời gian . Vào bật đèn lên xem rồi về , tốn mấy phút mà sợ .
– Thôi được , thôi được . Mệt thật đó . Đi thì đi .
Hai cô như hai con thỏ nhỏ , rón rén bước vào phòng . Mai Liên đưa tay ra tìm công tắc điện .
Tìm hoài chẳng thấy , cô tiến sâu vào trong .
– Bồ tìm bên kia đi , mình tìm bên này . Tìm được là bật lên nha .
– Ừ .
Lại khoác trên người chiếc áo thun đen , nên Mai Liên dễ dàng ấn mình trong bóng tối . Cô tiến thêm một bước , hai bước . . . và ba bước . . .
– Á . . .Cô đụng ngay một cái gì đấy . . . hình như là người .
Đúng lúc Phi Yến tìm được công tắc điện , cô bật lên .
– Chuyện gì vậy Liên ?
Cảnh tưởng thật quá tình tứ hiện ra trước mắt cô . Mai Liên nằm chồng lên một người trên bàn , hai tay cô bịt chặt mắt .span>
– Cô còn la cái gì nữa . Đứng dậy giùm tôi có được không ?
Bật đứng dậy , cô mở choàng mắt .
– Là quản lý ?
Hoàng Trung sửa lại áo :
– Có vấn đề gì à ?
Phi Yến chạy qua , cô tròn mắt :
– Sao quản lý không về nhà mà còn ở lại đây ? Làm chúng tôi tưởng ăn trộm chứ .
Xăn tay áo lên , Hoàng Trung khoát tay :span>
– Các cô về trước đi , một tí nữa tôi về sau .Đưa mắt nhìn một “bãi chiến trường” , Mai Liên hiểu ra tất cả . Cô chớp mắt :
– Sao anh lại ọi người về , không bảo họ dọn dẹp hết ?span>
Anh lắc đầu , nụ cười của anh thật hiền hòa :
– Tất cả anh em đều đã mệt , nếu bảo ở lại khác gì chèn ép anh em .
Phi Yến thun cổ , cô như muốn không tin lời cô nói ra :
– Thế nên anh định một mình dọn dẹp hả ?
– Có sao đâu . một tí là xong thôi mà . Các cô về đi , ngày mai còn đi làm nữa đó .
– Nhưng mà . . .
– Không nhưng nhị gì cả , lệnh của quản lý mà không nghe sao ? Tôi sẽ phạt các cô đấy .
Kéo tay bạn , Phi Yến quay lưng :
– Vậy chúng tôi về . Quản lý ! Anh nhớ đừng làm quá sức đó .
– Cám ơn cô . Chào nhé , mai gặp lại .
Ra đến cổng , Phi Yến đưa tay vẫy chiếc tắc xi :
– Nè ! Lên xe đi . Mình đưa bồ về , rồi mình về nhà .
Đang bận suy nghĩ , Mai Liên chẳng để ý gì đến lời nói của bạn . Đến khi bị ăn một cái vỗ vai khá mạnh cô mới giật mình .
– Gì hả ?
– Bồ sao vậy ? Làm như người mất hồn thế .- Không có gì , lên xe đi .
Cửa xe đóng lại , người tài xế hỏi :
– hai cô về đâu trước ạ ?
– Nguyễn Du .
Xe lăn bánh , bất giác Mai Liên khoát tay :
– Dừng xe !
Tròn mắt nhìn bạn , Phi Yến ngạc nhiên :
– Có chuyện gì vậy hả ? Làm giật cả mình .
Đẩy cửa xe , cô bước xuống :
– Bồ về trước đi , mình có chuyện , tí nữa về sau .
Phi Yến chồm ra cửa :
– Nè . . . nè . . .
Nhưng tiếng gọi của cô đã vô vọng , Mai Liên đã khuất nơi cửa ra vào của nhà hàng . Định xuống xe chạy theo bạn , nhưng kim đồng hồ đã không cho phép cô có ý nghĩ đó . Chiếc xe lăn bánh . Nỗi tức tối vô cớ từ đâu dần xuất hiện trong gương mặt cô . . .
Đang cúi người nhặt chiếc muỗng vừa rớt , Hoàng Trung vô tình nhìn thấy đôi chân của một cô gái .
Anh bật dậy , bốn mắt nhìn nhau . một chuỗi thời gian im lặng trôi qua . Mai Liên cụp mắt trước .
– Tôi nghĩ nên ở lại giúp anh , anh làm một mình sẽ không xuể .
Tuy trong dạ rất vui , nhưng bề mặt Hoàng Trung cố tạo ra vẻ không bằng lòng .- Không cần đâu , cô về đi . Người nhà cô sẽ trách khi về khuya đấy .
Đặt túi xách lên ghế , cô vừa cột tóc vừa nói :
– Điều đó anh không cần phải lo . Gia đình tôi rất dễ , chỉ cần tôi giải thích hợp lý là được rồi .
– Nhưng mà . . .
Chồng những cái chén vào nhau , cô liếc mắt :
– Anh không thích có người giúp anh sao ? Thật là ích kỷ đó !
Khẽ bật cười , nụ cười của anh thật gần gũi và thoải mái biết bao :
– Nếu đã là vậy thì tôi phải chấp nhận thôi . Nhưng sau này cô đừng có than là tôi bắt cô làm thêm giờ không ăn lương đó .
– Tôi là người như thế nào ? Anh thật là ngụy quân tử .
Cởi chiếc áo veste ra đắp lên ghế , anh xăn tay áo lên :
– Cô nghĩ sao về tôi cũng được , nhưng tôi phải cám ơn cô .
Đôi mắt của cô nhìn anh có một điều gì đó khác lạ . Cô quay mặt đi tránh né , nhưng cũng thầm công nhận “đôi mắt anh đã làm điên đảo bao nhiêu cô gái .”
Xe đã đầy ắp chén và dĩa , Hoàng Trung quay lưng :
– Tôi phải đưa xe xuống nhà bếp , cô ngồi nghỉ một tí đi .
Nhìn căn phòng vắng lặng , Mai Liên khẽ nhíu mày , đầu óc cô không muốn , nhưng cũng đã nghĩ tới . . .- Tôi . . . tôi đi với anh nha . Phụ anh một tay luôn .
– Không cần , không cần . Cô ngồi nghỉ đi , tôi lên liền mà .
Sợ anh biết được điểm yếu của mình , cô đành ngồi xuống ghế .
– Vậy thì thôi . . . đỡ mệt .
Hoàng Trung đi rồi , đôi mắt của cô không chịu dừng một chỗ . Nó cứ liếc xung quanh . . . Cô sợ lắm . Nếu mà có một “bóng áo đen” hay “trắng” nào xuất hiện , chắc cô phải té xỉu . Mắt càng nhìn , tim càng đập mạnh . Đã bao lâu rồi nhỉ ? Anh ta đi