
đến cái tên Park Gia là vội vội vàng vàng nhào vào… “mổ xẻ” cậu đến từng xentimet! Thế là rơi đâu ra vô số chấn thương xương gãy vẫn chưa lành hẳn, hay sẹo dài sẹo ngắn vẫn chưa nên cắt chỉ, săm soi suốt cả buổi sáng khiến cậu choáng váng kinh khủng. Đến khi ngồi xuống được một lúc, thì lại phải đối diện với vẻ mặt chất vấn của “chàng” về những thương tích trên người. Haizz… Nói thật… nói thật… Nhưng lại chọn gạt bỏ cái phần… “môi răng chạm nhau” đến rướm máu với Wu Yi Fan. Anh có vẻ đoán ra được điều đó, bởi vì mặt mày cậu đỏ quá mà! Trời ơi đừng đỏ nữa… kẻo không người ta lại tưởng cậu và tên dê chúa kia có gì còn mờ ám hơn gấp bội! Nhưng ngạc nhiên thay, anh không hề hỏi dồn cậu. Thật là… không giống Park Chanyeol độc tài thường ngày chút nào! Thay vào, mắt anh lại hướng ra cửa sổ, đượm buồn man mác… Cậu chợt thấy xót xa, lẽ nào anh nghĩ cậu và tên đầu rơm kia quả thật có quan hệ vượt quá mức bình thường?! Vậy mà… sao cử chỉ của anh lại dịu dàng thế kia, thái độ lại ôn hòa dường này…? “Anh à, em và Wu Yi Fan…” cậu mở miệng toan giải thích. Cả khuôn mặt cậu ngay lập tức bị dúi vào bờ vai ai kia. Ngộp thở muốn chết, nhưng lại không giẫy nẩy, bởi đôi môi người ta lúc này lại vùi vào tóc cậu, những lời nhẹ nhàng – có phần ray rứt – thoát ra sau đó… khiến cậu không tài nào có khả năng cựa quậy nữa. “Không sao cả,” anh nói. “Không cần giải thích,” anh nói. “Chỉ cần em về, là đủ.” Anh nói. Nói kiểu đó, nghĩa là… anh hiểu lầm mất rồi! Nhưng sao… cậu lại không muốn giải thích nhỉ? Đột nhiên cảm thấy rung động bất chợt trước những lời lẽ bao dung mới lạ này của anh quá đi… Có lẽ cậu bắt đầu… yêu bằng thính giác rồi! (Ráng lên, sắp thành chính quả rồi đó >.>) À, nhưng chỉ chuyện đó là bao dung thôi, còn lại thì nhất nhất không dung thứ. Người ta trách cậu sao lại ngu ngốc đến nỗi đi một mình, không chờ được Byun Min Hyun đi nữa thì cũng phải chờ anh chứ! (Tự sướng ghê, nghiễm nghiên đặt bản thân lên trên người giám hộ người ta >.>) Sau đó còn không để lại địa điểm, đến lúc tai nạn lại không báo về. (Cái này vô duyên nha, hôn mê thì sao báo? =”=) Cuối cùng, kết thúc đoạn giáo huấn dài hơi nhất trong “bộ luật Chanyeol” bằng một câu xanh rờn: “Lẽ ra phải xiềng lại và biệt giam mới đúng!” Ây dà… người ta thiệt biến thái mà…! (May cho cậu còn khôn là suy nghĩ không thành tiếng ^w^) Chuyện không có thì lại đi bao dung, chuyện chẳng điều khiển được thì lại không dung thứ. Hỏi trên đời này còn gì thiên lý chứ?! Song, khi nghe đến đoạn tai nạn vốn là chuyện xếp đặt, anh có vẻ trầm xuống, mắt nheo lại nghĩ ngợi gì đó, đoạn quay sang hỏi cậu bằng một thái độ cực kỳ nghiêm trọng: “Em không có gây thù với ai chứ?” Cậu thẫn ra. Sao lại là cậu? “Xe là của Wu Yi Fan mà, nếu tấn công nó thì mục tiêu cùng lắm cũng chỉ nhắm vào hắn thôi. Liên quan gì đến em?” cậu cong môi, nhíu mày. “Mà có thù đến mấy cũng không đến nỗi có gan giết em, huống chi em rời đi bất ngờ như thế, đâu có ai biết.” “Có,” mặt anh đanh lại, mắt chuyển hướng xuống môi cậu, giọng điệu vô cùng khó chịu. “Sau đêm đó thì cả thế giới ai cũng biết.” Đêm đó? – Cậu sững ra đôi chút, rồi vỡ lẽ – À… nụ hôn đó… vốn là được phát sóng toàn Châu Á mà! (=0=) “Nhưng sao lại là em chứ?” cậu cằn nhằn, cố lảng tránh vấn đề. “Nhà họ Wu gây oán khắp nơi, có kẻ trả thù Wu Yi Fan thì đâu có lạ. Đâu nhất thiết phải là một cậu bé không chút tiếng tăm như em?” Anh lắc đầu. “Không. Cho dù có, cũng chỉ nhắm vào Wu Yi Fong. Thằng cháu chẳng qua chỉ là một tên ong bướm của xã hội thượng lưu. Giết đi không lợi ích gì.” Cái cách anh nhấn mạnh từ “giết” khiến cậu rùng mình. Cái tên đầu rơm kia quả thật may mắn khi không về nước cùng cậu lúc này. Không thì… “Em có gây thù với ai không?” anh quay sang hỏi lại, chặn đứng dòng suy nghĩ xa vời của cậu. Cậu nhíu mày, thù thì có với nhiều người lắm, nhưng đến nỗi muốn lấy mạng cậu lẫn thiếu gia họ Wu thì… làm gì có?! Đang định mở miệng phủ nhận, chút cảnh báo nơi đáy trí nhớ bỗng dấy lên, không hiểu sao lúc đó lại kéo áo hỏi anh một câu trớt quớt: “Hôm nay là ngày mấy?” Anh nhìn sắc mặt cậu với chút kinh ngạc thoáng qua, rồi trầm giọng. “13 tháng 8.” (Ề, iu số 13 ghê ^^, thứ sáu nữa chứ ^^V) Bần thần. Vậy là đã qua ngày nhận lãnh món vật đến gần một tháng. Nhưng khi còn ở Nhật, tại sao Wu Yi Fong lại không hề liên lạc với cậu – kẻ đã gửi cho ông số tài liệu đó, cũng không hỏi han Byun Min Hyun một chút gì? Trừ khi… Trừ khi ông ta không hề nhận được. Là JunJong! Chết toi! Cậu đã quá tự phụ chủ quan trong chuyện này! Cho dù không khống chế được cậu đi nữa, JunJong vẫn có thể – dù ít hay nhiều – điều khiển những sự kiện xung quanh Wu Yi Fong, đối thủ cạnh tranh với mình bấy lâu. Những hồ sơ đó nhất định đã bị người của hắn chặn lại trước khi chúng có thể đến được tay Wu Yi Fong. Chắc chắn là, khi trông thấy cậu ở bên Wu Yi Fan trên bảng tin Asia, lại lảng vảng sang đến Nhật, JunJong đã chột dạ, lo sợ cậu sẽ chủ động tiếp cận Wu Yi Fong , thế nên quyết định ra tay với cả cậu và Wu Yi Fan. Song, dù gì đi nữa, đây vẫn ch