XtGem Forum catalog
Kẻ phản diện

Kẻ phản diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213021

Bình chọn: 8.5.00/10/1302 lượt.

hoàn toàn tan chảy, để lộ bản tính Ác Ma khiến người người kinh sợ. Giờ học sáng nay, kẻ thì vờ ốm ra về giữa chừng, người lại ngồi túm nụm vào nhau, cố tránh càng xa Ác Ma càng tốt. Cái kẻ nào đó suốt ngày chỉ lo ngủ hôm nay lại khoanh tay, nhíu mày, nhìn thẳng vào mặt bảng với lửa trong mắt, phong thái hệt như một con rồng đang nén chờ phun lửa.

Chợt, cảm thấy nhớ nhung Devil Prince tính tình thất thường ngày xưa làm sao! (=0=)

Dân chúng oán thán, chỉ mong sao Hồ Ly về mau, kẻo không EP sẽ trở thành bình địa!

“Cậu cũng thừa biết phản diện đi đón mẹ sẽ về nhanh, cần gì nóng nảy như thế? Mất phong phạm đấng hoàng tử quá đi mất.” Tuy ra vẻ lo lắng, nhưng giọng nói của phó tướng ít nhiều cũng mang chất châm biếm.

“…”

“Haizzz…”Sehun lắc đầu, đoạn dùng tay gõ gõ lên mặt bàn nhằm thu sự chú ý của ai đó. “Đúng là trên bề mặt, cha mẹ Baekhyun đều đã qua đời vì tai nạn giao thông. Nhưng đó chỉ là cái vỏ thôi. Byun Min Hyun đã dùng tiền che đậy tất cả.”

Đôi mắt nâu sẫm cùng cặp chân mày chau lại xoay sang Sehun, đầy chất nghi vấn, như thể muốn hỏi lớn: “Làm quái gì mà cậu biết được?!”

“Ấy, đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy,” Sehun đưa hai tay trước mặt. “Là con cáo của cậu thấy hộp bí mật của tôi hình như chưa đầy hay sao ấy, nên lại nhét vào thêm.”

Đôi mắt Ác Ma nheo lại. “Lúc nào?”

“À… thì là… sau khi thăm Sunhwa, cái hôm mưa tầm tã ấy.”

“Sao phải nói với cậu?” mắt càng nheo lại hơn.

Sehun cười xuề xòa. “À, vì… tôi cho cậu ấy mẩu tin về cậu, thế là cậu ta cảm thấy nên bù đắp gì đó cho cái hộp nhỏ xinh của tôi ấy mà… haha…” (^^” sao hok nói cả lũ nhìu chiện deee)

Chút nhận thức lướt qua gương mặt thanh tú, khiến những đường nét của sự thịnh nộ dần dần giãn ra, rồi trở nên bình yên một cách bất ngờ. “Ra thế.”

“Đến thế mà vẫn còn yêu cậu thì quả thật tài năng,” Sehun hết lời tán thưởng, chả thèm nể nang gì lòng tự trọng của ai kia. “Nhưng nói chung là, Baekhyun của cậu có đầy đủ lý do để trở nên hấp tấp như thế trong chuyện này, đến nỗi không chờ được cậu về để cùng kéo đi.Cậu ta dù gì cũng đã chờ cậu ở nhà cả đêm, còn đòi gi nữa?”

“…”

“Với lại, cậu có biết mai là ngày gì không?” Đoạn như sực nhớ ra điều gì, Sehun rút từ túi áo ra một hộp nhung và đặt lên bàn. Hộp màu xanh lơ có hằn mấy chữ Tiffany & Co. vô cùng bắt mắt. “À, tôi quên mất. Dĩ nhiên là cậu nhớ rồi, nếu không đâu bảo tôi chuẩn bị thứ này nhỉ?”

Sehun mở nắp chiếc hộp, bên trong là một hoa tai bằng thứ pha lê xanh màu quen thuộc. “Là Tanzanite thuần 11.2 carat đấy, hệt như cái lúc trước cậu đặt làm. Loại đá này thật khó tìm đâu ra kích cỡ lớn độ này. Thuộc hàng hiếm hoi gắt gao. Lần trước cũng may cậu có sẵn viên đá, lần này họ phải sang đến tận Châu Phi để tìm kiếm… Rất hợp làm quà sinh nhật cho ai đó, vừa lúc thành đôi với chiếc còn-”

“Sự thật là gì?” không hề chú ý đến đoạn thông tin dài dòng của anh chàng phó tướng, Park Chanyeol lặng lẽ ngắt lời.

“Hả? Sự thật gì?”

Mất hết kiên nhẫn, Chanyeol đóng sập nắp hộp. Sehun thoắt cái đã bắt được ý. “À, à, là… quá khứ của phản diện ấy à?”

Đôi mắt Chanyeol phất lên, chờ đợi.

Thở dài, Sehun ngã người ra ghế, hai tay gác sau gáy ra chiều thoải mái vô cùng. “Mà trước hết, tôi phải hỏi cậu một câu: cậu có biết tại sao tôi cho rằng Tanzanite là thứ đá quý rất thích hợp với sinh nhật của Baekhyun không?”

Đôi mắt devil nheo lại, có vẻ nghĩ ngợi gì đó.

“Tanzanite ban đầu được gọi là ‘blue zoisite,’ trong tiếng Anh, lại rất gần âm với ‘suicide’, tức ‘tự sát’.”

Sehun nhắm mắt lại vài giây, khi mở ra thì đã mất hẳn nét khôi hài thường ngày.

“Đúng vậy, sinh nhật Baekhyun cũng chính là ‘ngày-tự-sát’.”

* * *

Wu Yi Fan đứng tựa người vào gốc cây anh đào, tay khoanh lại nhìn về bóng lưng người con trai đang ngồi lặng im trên chiếc ghế dài trơ trọi – nằm bơ vơ nơi mép đá hướng ra biển, lòng không tài nào hiểu – và cũng không muốn hiểu – con người với tính cách oái oăm này.

Lúc Baekhyun bảo với anh rằng, vượt đường xa thế này, gấp rút như thế này, là để đón mẹ; Yi Fan có phần chột dạ. Cậu bé đanh đá này cũng hiếu thảo vậy sao? Đến nơi, chỉ trông thấy cậu lên trò chuyện vài câu cùng một gã đàn ông trung niên, đoạn nhận lấy một gói vải rồi quay trở về thuyền, sau đó yêu cầu anh đưa đến đảo Toshima.

“Toshima?” Yi Fan đã ngạc nhiên hỏi. “Cậu đến nhà tôi làm gì? Còn mẹ cậu đâu?”

“Vì nhà cũ của tôi cũng ở nơi đó.”

Toshima là một vùng đất với dân số chưa đầy bốn trăm, là hòn đảo lạ đời nhất nước Nhật. Bởi một nửa thuộc về Wu Yi Fong – dẫn đầu một hội yakuza tiếng tăm, còn nửa kia do chính phủ quản hạch. Có lẽ nào cậu bé này sống trên đấy mà anh không biết nhỉ – dù cũng rất hiếm khi anh chịu về nhà tổ của người cậu gốc bản xứ này…

Chưa hết “choáng” vì câu trả lời thứ nhất, thì hồ ly đã đùn vào thông tin động trời thứ nhì.

“Còn đây là mẹ tôi,” cậu cười cười, tay gỡ lớp vải đen bao bọc ra, để lộ một chiếc hũ sứ trắng muốt. “Bấy lâu tìm kiếm xa xôi, không ngờ xác bà đã dạt vào một hòn đảo gần Toshima đến vậy.”

Đón mẹ, hóa ra là đón một người đã chết.

Rồi, cũng chẳng hỏi han gì hơn, anh đưa cậu đến