Teya Salat
Kẻ phản diện

Kẻ phản diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212991

Bình chọn: 8.00/10/1299 lượt.

p!” cậu gắt, nhanh chóng lùi ra, mu bàn tay quệt mạnh trên môi. Đoạn không thèm nói thêm, cậu xoay người bước như chạy về hướng ngược lại, bỏ lại sau lưng một Wu Yi Fan đang ôm lấy một bên bàn chân bị gót giày giẫm đến gần bầm dập.“Giữ cậu ta lại, và đem xuống thuyền!” Yi Fan la lên mệnh lệnh cho một số thủ hạ gần đó, mặt mày tuy co lại vì đau, nhưng nụ cười trên môi vẫn không suy suyển.Những tên vệ sĩ áo đen ngay lập tức chạy theo bắt giữ Baekhyun, cậu giẫy giụa trong vài giây rồi thở dài khuất phục, cảm thấy chống cự lúc này thật quá vô ích. Khi đi ngang qua Wu Yi Fan , cậu gằn giọng, ánh mắt sáng lên sự đe dọa lộ liễu.“Cậu đang tự đào mồ chôn mình đấy, Wu Yi Fan.”“Yên tâm,” đương sự mỉm cười, tay nhấc cằm cậu lên. “Quà lễ đã nhận, tôi sẽ đưa cậu đến Izu Oshima an toàn, bảo đảm không mất một sợi tóc.”Baekhyun thở mạnh, đoạn đội mưa bước nhanh xuống thuyền, không quên nện giày xuống sàn một cách hậm hực. Wu Yi Fan chỉ đứng đó nhìn theo, miệng nở một nụ cười lười biếng.* * *“Điện thoại.”“Hả?”“Cho tôi mượn điện thoại,” Baekhyun ngồi tựa vào thành tàu, mắt đăm đăm nhìn vào một khoảng không vô định phía sau Wu Yi Fan , móng tay gõ gõ xuống mặt bàn đầy bất nhẫn. “Tôi cần gọi gấp về Hàn Quốc.”“Hà, chưa gì đã nhớ người ta rồi sao?” Yi Fan cười châm chọc, tay cầm điện thoại đưa về phía Baekhyun. Song khi cậul vừa vươn tay toan đón lấy, cái người dễ ghét kia lại bất chợt giật về. “Nhưng vô ích rồi, trời gió bão thế này, liên lạc trong nước còn khó khăn, chứ đừng nói đến điện thoại quốc tế.”“Mặc tôi!” cậu chồm người giật lấy, nhưng anh lại càng đưa ra xa. Bức bối, cậu dường như leo cả lên bàn để tóm cho bằng được vật trong tay anh.Khoảng cách đủ gần, kẻ vô sỉ nào đó lại cúi xuống hôn cậu.(>o< mình viết mà mình cũng nóng máu)À, nhưng yếu tố bất ngờ chỉ thành công ở lần đầu thôi.Wu Yi Fan giật lùi, mặt nhăn lại, tay buông điện thoại ra để sờ lên môi mình - giờ đây đã rướm máu. (Hồ Ly chắc là học từ devil gùi ^^) Một cách chớp nhoáng, cái kẻ cắn người kia đưa tay chụp lấy món đồ, đoạn vùng người chạy thẳng ra ngoài.Một hồi sau, có tiếng nguyền rủa rất-không-"nữ-tính" vang lên ngoài boong, kèm theo tiếng đồ đạc rơi tỏm xuống nước. Yi Fan vẫn đang ngồi xoa xoa bờ môi tội nghiệp của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên. (Sao giai đẹp cứ khoái cười đểu thế ko biết >.>) Tiếng giày lộp cộp trong vài giây lại kéo gần, Baekhyun mặt mày cau có, ngồi phịch xuống ghế, tay khoanh lại và thở hắt ra, mắt không thèm liếc đến nạn nhân của mình dù chỉ một cái.“Thế nào? Tôi đâu gạt cậu nhỉ? Điện thoại không hoạt động được trong thời tiết này.”“Im đi! Léo nhéo hoài nhức đầu quá!”“Đừng trút giận lên tôi chứ,” Yi Fan vờ khổ não. “Tôi chỉ là trộm một nụ hôn thôi. Đâu phải tội ác tày trời.”“Và cũng đừng nhắc đến hôn trước mặt tôi,” giọng cậu chợt trầm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng.“Đừng nói là cậu cảm thấy nụ hôn của tôi là kinh tởm đấy.” Chống hai tay lên bàn, Yi Fan chồm đến sát cậu, miệng lại nở nụ cười cợt nhã – mặc kệ vết thương tím đỏ trên môi. “Nếu thế, cậu đã không sững ra trong vài giây đầu trên bến tàu. Rõ ràng có người đã cảm thấy nó cũng khá ngọt ngào, đúng không?”Baekhyun quay sang đối diện với anh, mắt cậu mở to.“Nước miếng cũng ngọt sao?”“Coi nào, tiểu hồ ly, cậu hiểu tôi đang nói gì mà. Không cần giả khờ với tôi đâu.”“Tôi đâu giả khờ. Vốn là trao đổi nước miếng mà.”Nụ cười trên đôi môi anh đào không hề lung lay, hai tay Yi Fan chợt ôm lấy ngực, ra chiều tổn thương lắm. “Cậu làm tôi tự ái đấy! Làm sao có thể so sánh nụ hôn của Casanova với hành động thô thiển như trao đổi nước miếng chứ?”“Vì Casanova đó đâu phải là Chanyeol,” cậu ngây ngô đáp, sự chân thành toát ra trong từng chữ.Wu Yi Fan ngừng việc cười, chăm chú nhìn cậu một lúc lâu rồi quay trở về thái độ cợt nhã.“Xem ra… cậu cũng tiêu đời như các nàng đi trước rồi. Chỉ mong tên đó lần này nghiêm túc với cậu. Haha…”“Dĩ nhiên anh Yeol sẽ thế, nên cậu liệu thân thì hơn, anh ấy có tính chiếm hữu rất cao.”“Thật sao? Đó giờ tôi không biết ‘tảng băng’ đó biết gì ngoài ậm ờ và ngủ ngáy cả,” Yi Fan nhướn mày, vẻ thắc mắc trên mặt hoàn toàn chân thành. “Đã từ lâu muốn dùng búa đập băng ra xem bên trong chứa gì.”“Thuốc súng,” cậu đáp gọn lỏn.Yi Fan bật cười. “Thế xem ra cậu là ngòi châm rồi.”“Chắc vậy,” cậu ngừng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang Yi Fan.“Cậu đang cố tình khiêu khích anh Yeol, đúng không?”“Không hoàn toàn,” Yi Fan nhún vai. “Cũng vì cậu rất thú vị nữa.”“Chỉ vì cái ‘không hoàn toàn’ đó của cậu mà bây giờ đây tôi mới khổ thế này, cậu tốt nhất sau này đừng để Chanyeol bắt gặp xuất hiện trong phạm vi 10m của tôi nữa.”Yi Fan nhướn mày, tỏ vẻ vô cùng oan ức. “Tôi nào có làm gì? Tất cả là vì sự thiếu tự tin của anh Yeol nhà cậu thôi!”“Thiếu tự tin? Chanyeol? Hai điều này… rõ ràng như trời với đất, giao nhau không nỗi!”“Có chỗ giao nhau đấy.”“…?”“Chính là nơi cậu.”“Ý gì đây?” (=”=)“Haha… Cậu còn chưa nhận ra sao?” Yi Fan cười hỉ hả trước vẻ mặt thẫn ra của tiểu hồ ly vốn nổi tiếng sắc sảo. Quả đúng như lời đồn, cáo tinh này trong chuyện tình yêu bỗ