
Hướng dẫn xử lý rác thải
Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3213613
Bình chọn: 9.5.00/10/1361 lượt.
Từ lúc làm thuê cho người khác đến lúc tự học được thành nghề, rồi hiểu được cả quy trình, đến siêu thị lớn thuê quầy tự mình làm, chỉ mất chưa đến một năm. Sau khi có thu nhập ổn định, cô ta rút tiền tiết kiệm để trả trước mua một căn hộ trả góp diện tích hơn năm mươi mét vuông, chuyển hộ khẩu từ quê đến đây, triệt để cứt đứt liên lạc với quê nhà.
Lúc chuyển hộ khẩu, cô ta nghe một người bạn ở quê nói chuyện di cư của Mã Thụ Sinh chỉ là người khác lừa hắn. Hắn không còn căn hộ, cũng khnog còn công việc làm ăn, nghèo rớt mùng tơi, ở nhà ăn bám bố mẹ nửa năm. Bố mẹ chồng cũ của cô ta luôn thở vắn than dài trước mặt hắn là nhớ cháu trai, hắn lại bắt đầu đi tìm cô ta đòi hủy thỏa thuận. Nhưng lúc này hắn lại không thể tìm được cô ta, căn hộ đã bị bán từ lâu, ngay cả bố đẻ của cô ta cũng không biết cách liên lạc với cô ta. Mã Thụ Sinh làm phiền các bạn học ở quê của cô ta một hồi, nhưng người nào cũng nói là không biết, người tính khí không tốt còn châm chọc hắn vài câu. Sau đó, Mã Thụ Sinh từ bỏ, nghe nói lại đến thành phố A lăn lộn, nhưng chắc cũng chẳng ra gì, nếu không bố mẹ chồng cũ của cô ta đã khoe khoang khắp nơi rồi.
Đổng Giai Nghi thở một hơi thật dài, lúc này mới cảm thấy đã hoàn toàn tỉnh cơn ác mộng. Lúc đổi hộ khẩu cô ta nhân thể đổi họ cho con trai sang họ Đổng, giữ nguyên tên cũ. Đổng Đắc Nhất, đây mới là cái tên con trai cô ta nên có.
Điện thoại của cô ta vẫn lưu số của Lâm Gia Mộc, nhưng cô ta nghĩ mình sẽ không cần đến nữa. Cô ta đã có gia đình cô ta muốn, gia đình nhỏ của cô ta và con trai rất hạnh phúc, có tái hôn hay không cũng không quan trọng, một mình cô ta có thể sống rất tốt. Bạn cô ta muốn mở rộng quy mô cửa hàng, mời cô ta đầu tư, cô ta đã đồng ý. Bây giờ con trai rất sùng bái cô ta, nói cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cô ta biết nếu lúc cô ta vấp ngã mà không có người nâng dậy thì bây giờ cô ta sẽ không thể được thế này.
Quay trở lại hiện tại.
Những người biết chỗ ở của Lâm Gia Mộc không nhiều, đếm chưa hết năm đầu ngón tay. Cho nên khi có người nửa đêm bấm chuông cửa nhà cô, vừa mơ mơ màng màng nhìn thấy chỏm đầu người nọ trên màn hình camera cô đã biết là ai rồi. Cô lấy áo lông trên sofa khoác lên rồi mở cửa cho người kia vào nhà. Khi Trương Kỳ khóc sưng mắt lao vào trong lòng cô, cô vỗ vỗ lưng Trương Kỳ: “Vào đi”.
Mấy năm nay Lâm Gia Mộc thấy rất nhiều phụ nữ khóc. Trương Kỳ vừa khóc vừa nói, thậm chí có lúc còn nói không rõ, nhưng cô vẫn nhanh chóng chắp vá được toàn cảnh câu chuyện. Cuối cùng Vương Tử Minh cũng nghĩ thông suốt, cũng trở thành người tỉnh ngộ trước trong hai người: “Tớ không muốn sống một mình…”.
“Giường của tớ lúc nào cũng có một nửa là của cậu”. Lâm Gia Mộc dìu Trương Kỳ vào phòng ngủ, lấy một bộ chăn ga mới ra đưa cho Trương Kỳ.
Trương Kỳ nằm trên giường, dựa vào vai Lâm Gia Mộc: “Hắn nói với tớ nếu tớ còn dây dưa với hắn thì tám năm, mười năm nữa tớ sẽ hận hắn. Hắn không muốn tớ hận hắn”.
Cô cũng biết Vương Tử Minh nói đúng, nếu hai người còn tiếp tục như vậy thì cả hai đều sẽ không hạnh phúc, nhưng khi chuyện xảy ra, cô lại…
“Tớ nhớ hắn…”.
Lâm Gia Mộc ôm vai cô, vỗ lưng cho cô: “Hắn nói đúng, bây giờ cậu có nhớ hắn cũng là nhớ những điểm tốt của hắn, còn nếu…”.
“Vì sao mọi người đều lý trí như vậy, tỉnh táo như vậy? Vì sao tớ vình viễn là người thiếu lý trí nhất, không tỉnh táo nhất?”.
“Bởi vì cậu là Trương Kỳ”. Lâm Gia Mộc dùng ngón tay chải tóc cho Trương Kỳ: “Cậu cứ ở chỗ tớ một thời gian đi, đến lúc nào nghĩ thông thì về nhà”.
Trương Kỳ là một người sợ cô đơn, lúc nào cũng phải ầm ĩ náo nhiệt. Có Vương Tử Minh, cô vĩnh viễn không cô quạnh, nhưng bây giờ Vương Tử Minh đã đi…
“Đúng rồi, cậu và tay công chức thế nào rồi?”.
“Chia tay rồi”. Nhắc tới vụ chia tay này Trương Kỳ lại không thấy có gì đáng nói: “Bố mẹ anh ta cũng là công chức, nghe nói bố anh ta còn là lãnh đạo gì đó, vừa nghe nói anh ta cặp với tớ đã nổi điên, nói tớ chỉ lừa anh ta… Chưa được mấy tiếng anh ta đã chịu thua rồi. Trước đó còn nói đã yên thầm tớ rất lâu, rất yêu tớ gì đó, tất cả đều là giả dối”.
Lâm Gia Mộc cười: “Đó là thiệt hại của hắn”.
“Đúng vậy, đó là thiệt hại của anh ta”. Trương Kỳ thở dài. Cô cugnx hiểu lời Vương Tử Minh nói, bố mẹ và bạn bè cô đều khuyên bảo cô, còn dây dưa với Vương Tử Minh thì chỉ có hại thôi. Nhưng mất Vương Tử Minh, cô giống như mất chiếc gậy chống, mặc dù hai chân hoàn toàn khỏe mạnh nhưng vẫn cảm thấy mình không đi được nữa: “Tớ đến châu Âu tìm hắn được không?”.
“Trương Kỳ!”. Lâm Gia Mộc đẩy cô: “Cậu có thể nhìn xa trông rộng một chút được không? Sao cứ cố chấp u mê như vậy? Cậu có thể biến hắn thành trai thẳng hay cậu muốn biến thành đàn ông?”.
“Tớ…”.
Lâm Gia Mộc dứt khoát giật chăn ra khỏi người Trương Kỳ: “Nếu cậu còn nhắc tới hắn thì đừng ở nhà tớ nữa! Cậu về nhà cậu đi!”.
Trương Kỳ bật dậy: “Về thì về!”.
Cô bước xuống giường, xỏ dép lê đi ra ngoài. Nhưng lúc ngồi xuống ghế thay giày, cô lại bật khóc. Cô không phải một người hoàn toàn không có lý trí, quyết định của Vương Tử Minh quả thật là tốt nhất đối với hai ngư