
.
Tử Nhan vừa dứt lời thì có người gọi hắn. Hắn bảo tôi và Lâm Mặc đã đến rồi thì vào trong ngồi chờ rồi rời đi. Tôi nghĩ, thôi kệ, là cuộc đời hắn, tôi cũng chẳng có quyền can thiệp. Chỉ mong hắn có thể một đời vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.
Tôi và Lâm Mặc được xếp ngồi hàng ghế đầu. Triều Đan và Ngạn Ngôn đã đến trước, đang ngồi nói chuyện gì đó với nhau. Thấy tôi, Triều Đan gật đầu tỏ ý chào rồi cũng không nói gì nữa.
Không lâu sau, Khởi Vũ cũng bước ra lễ đường. Mái tóc che nửa bên mắt vốn tà mị đến kinh tâm động phách được cặp gọn lên, để lộ ra con mắt màu hổ phách hút hồn. Hắn mặc đồ tân lang đỏ rực đứng trước bài vị cha mẹ, quay đầu ra cửa chờ tân nương bước vào. Không biết có phải do tôi nhìn nhầm hay không nhưng tôi thấy trong đôi mắt của hắn lại có sự ủ rũ khó nói thành lời. Ánh mắt hắn quét khắp phòng, vô tình dừng lại chỗ tôi đang ngồi. Hắn nhẹ nhàng nhếch môi, nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng rời mắt đi. Một thoáng, chỉ như một cơn gió lướt nhẹ qua mặt hồ phẳng lặng. Lòng tôi khẽ đau. Vì sao ánh mắt hắn nhìn tôi lại ngập bi thương như vậy? Hôm nay là ngày vui của hắn cơ mà.
Bất chợt, bàn tay tôi được ai đó nắm lấy, siết nhẹ. Tôi liếc mắt nhìn sang người ngồi cạnh, thấy hắn vẫn giữ biểu cảm như không có gì mà quan sát buổi lễ.
Tôi khẽ mím môi, điều chỉnh lại tâm trạng mình.
Sau đó, tân nương cũng tiến vào. Tiếng kèn trống rộn rã, náo nhiệt. Khởi Vũ đứng đó, ánh mắt nhìn thẳng, không hề vui mừng, cũng không hề có nét đau thương mà tôi đã thấy. Buổi lễ được diễn ra theo đúng trình tự. Cuối cùng, tân nương được đưa vào phòng, đại tiệc diễn ra. Tôi và Lâm Mặc cũng không ở lại lâu vì phải quay về Hi Dương trong ngày. Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi, tôi thấy Khởi Vũ vẫn đang tươi cười mời rượu. Sau lần trong lễ đường, hắn cũng có nhìn tôi một lần nữa rồi cũng quay đi. Tôi nghĩ thế nào cũng vẫn không thể yên lòng nổi. Cảm giác bứt rứt cứ cồn cào trong lòng. Tôi bảo với Lâm Mặc:
– Em đi một chút được không?
Lâm Mặc nhìn tôi. Tôi mỉm cười nói với hắn rằng sẽ không sao, chỉ cần một chút mà thôi. Hắn thở dài, xoa đầu tôi, bảo tôi:
– Hết cách với nàng. Ta biết nàng sẽ không nỡ để hắn như vậy mà. Nhanh đi đi, không ta đổi ý bây giờ.
Tôi cười toe, ôm hắn rồi chạy đến chỗ Khởi Vũ, ghé vào tai hắn nói một câu: “Ra nói chuyện với ta một lát.” Hắn nhíu mày vẻ ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó cũng gật đầu, theo tôi rời đi. Tôi và hắn kẻ trước người sau đi đến hậu viện.
Tôi không biết rằng, khi tôi vừa đi khuất, Triều Đan đến gần Lâm Mặc, vỗ vai, cười nói:
– Ngươi để nàng ấy đi như vậy, không sợ bị cướp mất sao?
Lâm Mặc cười:
– Cắt đứt lưu luyến, vốn dĩ là chuyện nên làm.
……..
Tôi và Khởi Vũ dừng lại ở dưới một dàn nho nơi sân sau Mạc gia. Dưới ánh chiều tà, hỉ phục của hắn như cũng trầm xuống theo ánh mặt trời dần tắt. Tôi đau lòng. Khởi Vũ trong lòng tôi, trước giờ chưa từng có biểu cảm này. Là điều gì đã khiến hắn thành như vậy?
– Khởi Vũ…
– Ta biết nàng định nói gì với ta. – Khởi Vũ ngắt lời tôi, không để tôi nói hết. – Ta không hối tiếc với hôn lễ này. Là một phút bồng bột của ta mà chặt đứt lương duyên của A Lan, ta chỉ có thể dùng hôn lễ này bù đắp cho nàng ấy.
Tôi biết A Lan trong lời Khởi Vũ nói là Liễu Linh Lan. Tôi không biết giữa hắn và nàng ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cưỡng ép thế này, hạnh phúc là không thể có. Khởi Vũ từ trước đến nay tuy luôn là bộ dạng tưng tửng vô tâm vô tính, vui vẻ không phiền não, nhưng trong thâm tâm tôi, tôi luôn hiểu hắn là kẻ tính toán trước sau, là người có trách nhiệm với việc hắn đã làm. Người như vậy, không thể vì “một phút bồng bột” được. Tôi hoàn toàn không hiểu.
– Ngươi có vui vẻ không?
– Vui vẻ à? – Hắn cười. Cũng là cười đấy, nhưng ánh sáng của nụ cười hắn đâu mất rồi? Đôi mắt hắn nhìn tôi có chút thâm trầm sâu xa. – Chỉ cần nàng vui vẻ là đủ rồi. Hạ Mai, ta rất hạnh phúc.
Khởi Vũ cúi đầu, mái tóc rủ xuống che đi biểu cảm trên khuôn mặt hắn. Ánh tà dương bao phủ lên người hắn. Người con trai này, đã từng là ánh dương của tôi. An ủi tôi, dỗ dành tôi, bên cạnh tôi khi tôi đau buồn nhất. Đến bây giờ, khi thấy hắn thế này, tôi lại chẳng biết nên làm sao mới tốt.
Khởi Vũ ngẩng đầu, đưa tay vén tóc mình lên vành tai, bật cười trêu ghẹo tôi:
– Cục cưng, nàng lo lắng cho ta thế, có phải rất quan tâm người ta không? Làm ta thật ngại.
Tôi kìm nén để không bật khóc. Xin đừng. Đừng cười với tôi như thế trong lúc này, tôi sẽ không biết phải làm sao với tấm chân tình của hắn mất. Tôi cũng là một người con gái mười chín tuổi, tuy ngốc nghếch đến độ nào cũng không thể không nhận ra tình cảm của hắn. Tôi đã hiểu được lời Điệp Điệp nói. Phải, biết hay không biết cũng chẳng có nghĩa lý gì. Quan trọng là, trong lòng tôi, chỉ có thể có một người.
Tôi vòng tay, bất ngờ ôm hắn. Khởi Vũ mở lớn mắt, như không thể tin việc tôi đang làm. Tôi vỗ vai hắn:
– Không cần phải cố cười như vậy. Cái gì không vui thì không cần cười, cái gì muốn khóc thì cứ khóc. Ngươi có hiểu không?
Khởi Vũ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ôm lấy tôi, gục đầu lên vai tôi. Một lúc lâu, đến lúc tôi tưở