
ấy à? ╭(๑¯д¯๑)╮
– Lâm Mặc…
– Sao? – Hắn lơ đãng.
– Em… không phải người của thế giới này. Em đến từ một nơi khác. Lúc đầu, là em nói dối chàng. Không có bộ tộc hay chó sói hay bắt cóc gì hết. Em giấu chàng nhiều như thế, chàng có giận em không?
– Ừm.
=_= …
Này, đừng có nói là…
Tôi khe khẽ quay đầu lại, thấy kẻ nào đó đang gà gà gật gật trên vai tôi. Hắn ngủ gật! Hắn ngủ gật lúc tôi đang trong một giây phút thiêng liêng cao cả thế này!!
Tôi bực mình, huých huých vai đánh thức hắn dậy. Ra sao thì ra, trong hôm nay nhất định phải xong vụ này.
– Ừ, ta nghe rồi mà. – Hắn ôm tôi chặt hơn. – Chỉ cần nàng có thể nói cho ta biết là đủ rồi, nàng đến từ đâu không quan trọng nữa. Ta tin nàng, nàng nói gì ta cũng tin. Người ta yêu, không phải chỉ có mình nương tử là nàng thôi sao? Ngoan, để ta ôm. Hôm nay mệt quá.
– … Ừm.
Tôi im lặng, để hắn tựa lên vai mình, tự nhiên thấy bản thân lo lắng thật thừa thãi, và tự nhiên cũng nhận ra, tôi yêu hắn đến thế. Phải, là yêu, không phải thích.
Đời này, được ở bên chàng, vậy là đủ.
– Mà này, chàng không thấy tê chân à?
– …
– Này!
Hắn chịu không nổi, buông tôi ra, cáu:
– Biết rồi! Không ôm ấp gì nữa. Về phòng! Ngủ đi!
– Chàng cũng thế! Ngủ đi!
– Biết rồi. Bảo bối, quên không nói… – Lâm Mặc tiến tới đột ngột, không báo trước, đặt lên môi tôi một nụ hôn bất ngờ. Hắn bảo – Ta rất mong chờ ngày nàng mặc hỉ phục, trở thành thê tử của ta.
Tôi đỏ mặt.
Em… cũng rất mong chờ ngày ấy.
……………
Thế nhưng, trong thời gian một tuần, cả tôi và Lâm Mặc đều không ngờ được lại có kẻ còn nhanh tay nhanh chân hơn cả chúng tôi.
Sự việc không thể ngờ ấy chính là đương chủ của Mạc gia, Mạc Khởi Vũ, cử hành hôn lễ, cưới chính thê, và cũng sẽ là Mạc phu nhân sau này, tạm biệt đời độc thân một cách thật là không thể tin được!
Tôi tự hỏi, rốt cuộc người con gái đó là ai, và là người thế nào đây?
CHƯƠNG 26: KHỞI VŨ
Chương 26: Khởi Vũ
Tôi và Lâm Mặc đang trên đường đến Mạc gia dự hôn lễ của Khởi Vũ. Lúc đầu, khi thư mời của Mạc gia đến Hi Dương, mặt Lâm Mặc liền nhăn lại, nhất quyết không đi.
– Sắp đến hôn lễ của chúng ta rồi. Thằng nhãi đó nhất định là có âm mưu!
Tôi đen mặt. Người này có phải là độ đa nghi lên tới cảnh giới cao nhất rồi không? Nhưng mà nói gì thì nói, đến tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ. Trong một thời gian ngắn như thế, người con gái nào lại “cưa đổ” được tên biến thái bệnh hoạn cuồng mèo đó chứ? Mà từ từ, cũng có thể, nhân vật bí ẩn kia lại là Lam Lam nhà hắn không biết chừng. Tôi cười không nổi bởi suy nghĩ của bản thân. Việc này, đúng là suy nghĩ của tôi có mức quá sâu xa rồi.
Trở lại việc đi hay không đi của Lâm Mặc, tôi nghĩ, hắn mạnh miệng thế thôi, trước sau quái gì chẳng đi. Lâm Mặc và Khởi Vũ, nói là “như chó với mèo” nhưng kì thực đúng là rất thân thiết, gần như thuộc một loại huynh đệ tình thâm, có điều lại chọn phương thức cạnh tranh để thể hiện tình cảm ấy vậy. Nói cho dễ hiểu một chút, chính là như “Tom và Jerry”. Đó, chính là vậy.
Tôi dám cá, sau khi Lâm Mặc nói ra câu vừa rồi, chắc chắn là đang hối hận muốn đập đầu vào gối cho xong. Tôi cười cười, bảo:
– Chàng nghĩ nhiều rồi.
Ai đó im lặng.
– Dù sao Khởi Vũ cũng là đương chủ Mạc gia, chàng là giáo chủ Tà Băng giáo mà không đến thì cũng không được hay cho lắm. – Tôi lại nói tiếp.
– … Được rồi, vì nàng đã nói vậy nên bổn giáo chủ sẽ miễn cưỡng hạ cố đến dự. – Ai đó ho khan, làm bộ thờ ơ trả lời.
Tôi âm thầm cảm thán: “Lâm Mặc, chàng quả thật rất dễ dụ.” (*’∀`*)
………
Hôn lễ của Mạc gia quả không hổ danh là hôn lễ của Mạc gia.
Rất hoành tráng!
Cực kỳ hoành tráng!
Cực cực kỳ hoành tráng!
Lụa đỏ trải dài, đèn lồng đỏ giăng khắp Mạc gia rộng lớn, người qua kẻ lại tấp nập. Dường như, tất cả nhân sĩ võ lâm đều tụ hội về đây để tham dự tiệc cưới này. Tôi đi từ cửa đến nhà chính Mạc gia, cũng nghe được đôi điều thắc mắc về việc thành thân của Khởi Vũ. Có lẽ, ai cũng không ngờ được về việc này. Và người con gái sẽ sánh đôi cùng chủ nhân Mạc gia hẳn vẫn là một người bí ẩn mà chưa ai biết. Ít nhất trong suy nghĩ của tôi, nàng ấy đúng là rất bí ẩn.
Từ xa, tôi thấy một bóng người quen thuộc. Mái tóc đen dài, khuôn mặt lạnh tanh, cái nhếch môi khinh khỉnh. Tôi cười xấu xa. Tên này lâu không gặp, bây giờ nhìn càng ngày càng giống tiểu mĩ nhân kiêu kì nha. Tôi vẫy tay, gọi lớn:
– Mạc Tử Nhan!
Hắn quay đầu, thấy tôi thì lộ ra biểu cảm “cô là đồ phiền phức”, sau đó đi đến chỗ tôi. Mặc dù đúng là tôi với hắn không thân thiết cho lắm, nhưng lúc này, có thể giải đáp thắc mắc của tôi chắc chỉ có hắn.
– Có việc gì?
– Đại tẩu của ngươi là ai thế? – Tôi tò mò.
– Liễu Linh Lan. – Tử Nhan ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.
Tôi ngớ người, đần mặt quay sang nhìn Lâm Mặc, ý hỏi “Chàng biết đó là ai không?” thì nhận được cái mặt cũng ngu không kém của người nọ. Hắn không đợi tôi lên tiếng đã hỏi:
– Đó là ai thế?
Tử Nhan chép miệng:
– Ta sai người đi điều tra thì biết đó là một sơn nữ, người duy nhất còn sót lại của một bộ tộc nào đó trên Ngự Liên Sơn. Ngoài việc đó ra thì không biết gì thêm cả. Khởi Vũ không nói