Ring ring
Hãy nhắm mắt khi anh đến

Hãy nhắm mắt khi anh đến

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325693

Bình chọn: 7.00/10/569 lượt.

bị tấn công!” Đám cảnh sát trên hai xe cảnh sát vừa nổ súng bắn trả vừa báo cáo về tổng bộ. “Tại sao lại là người của quân đội?”

Người đi đường vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy dạt sang hai bên, tìm chỗ ẩn nấp.

Lúc này, cảnh sát trên hai chiếc xe hộ tống đã không thể chống cự. Bởi vì những tay súng bắn tỉa không biết giấu mình trong tòa nhà nào, nhả từng loạt đạn, bắn trúng tim họ, khiến họ gục ngã bên cạnh xe ô tô.

Trong tình cảnh hỗn loạn đó, một người trốn ở một góc không ai để ý, quan sát bằng cặp mắt thích thú. Trong khi đó, chiếc xe áp tải đã ngừng lộn vòng, đâm phải rào chắn an toàn bên đường, bốc khói trắng, nằm bất động.

Ở giây tiếp theo, cửa xe bị người từ bên trong đẩy ra. Bạc Cận Ngôn cầm súng, nhảy xuống xe. Áo khoác đen của anh đầy bụi, trên gương mặt trắng trẻo xuất hiện vết máu, đôi mắt thâm trầm như hồ nước. Trong thùng xe phía sau, hai nhân viên FBI nằm gục tại chỗ, ở đầu và ngực, máu chảy lênh láng, chứng tỏ họ đã bị trúng đạn.

Bạc Cận Ngôn kéo mũ lưỡi trai xuống, nhanh chóng đi vào một ngõ nhỏ ở gần đấy. Bóng dáng anh biến mất trong giây lát.

Trên không trung, chiếc máy bay trực thăng nhanh chóng quay đầu, bay mỗi lúc một cao, hòa vào bầu trời xanh bao la.

***

Buổi chiều tà cùng ngày, Giản Dao một mình trong bóng tối dưới mặt đất, lòng thấp thỏm không yên. Cận Ngôn, rốt cuộc anh định làm gì?

Từ nơi xa đột nhiên vang lên tiếng mở cửa. Tiếng bước chân quen thuộc như lời nguyền mỗi lúc một gần. Giản Dao lập tức ngồi xuống sofa, hai bàn tay vô thức nắm chặt, đợi hắn tiến lại gần.

“Wow, cô đang đợi tin tức của tôi đúng không?” Tạ Hàm đi đến bên chiếc sofa, ném áo khoác xuống ghế, cười cười, nhìn Giản Dao. “Lẽ nào cô vẫn ôm hy vọng, cô có thể sống sót, quay về bên anh ta?”

Trong lòng Giản Dao nhói đau nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh và trầm mặc.

“Có điều…” Tạ Hàm rót một cốc nước, uống rồi nói tiếp: “Đối với chúng ta mà nói, đây đúng là tin tức tốt lành.”

Giản Dao thót tim, cô lập tức cầm điều khiển trên bàn, bật ti vi.

Trên màn hình xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn, từng thi thể được phủ vải trắng, chỗ nào cũng thấy người bị thương, còn cả lời chỉ trích nặng nề của người chủ trì và thái độ ngượng ngập của phát ngôn viên bên quân đội…

Huyệt thái dương của Giản Dao giật giật, Tạ Hàm cất giọng tán thưởng và vui vẻ: “Một kế hoạch tuyệt vời làm sao, mỗi chi tiết đều vô cùng hoàn hảo. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta đã lợi dụng thuật khống chế tâm lý, điều khiển thằng nhóc hacker xâm nhập vào hệ thống chỉ huy của quân đội và hệ thống giao thông, sau đó xóa dấu vết trên mỗi tuyến đường, mỗi vị trí tập kích, tàu điện ngầm và xe buýt anh ta từng đi. Cuối cùng, anh ta không còn một chút dấu vết ở Washington. Thằng nhóc hacker đã bị trúng độc và được đưa đến bệnh viện cấp cứu, tính mạng đang gặp nguy hiểm…”

Giản Dao bị chấn động, lại nghe Tạ Hàm nói tiếp: “Giải quyết gọn gàng, giết người không nương tay, quả nhiên là tác phong mà Allen từng khoe khoang.”

Lòng bàn tay Giản Dao rịn mồ hôi lạnh. Cô luôn tin Bạc Cận Ngôn chỉ có một, tất cả chỉ là hành động giả tạo do anh sắp đặt, chỉ vì mục đích bắt giữ Tạ Hàm. Nhưng bây giờ, cảnh tượng vô số người thương vong hiện ra trước mắt cô.

Cận Ngôn, Cận Ngôn, tất cả những chuyện này có đúng là thật không? Dù chứng kiến những chuyện khó tin, em vẫn nên tin anh vẫn là anh, đúng không?

Dường như nhìn thấu tâm tư của Giản Dao, Tạ Hàm bật cười. “Anh ta sẽ nhanh chóng đến tìm chúng ta.”

***

Hai ngày sau.

Một tin tức rất ngắn gọn, không hề gây sự chú ý đăng trên mục quảng cáo của tờ Thời báo kinh tế Washington.

“Hi, J. I am back(Chào J, tôi đã trở lại).”

CHƯƠNG 79

Đồ đạc trong kho không còn. Lồng sắt, sofa, giường, bàn uống trà… đã được dọn sạch sẽ.

Xung quanh là không gian rộng lớn tối đen, như vô cùng vô tận. Giản Dao bị sợi xích treo dưới ngọn đèn sáng trưng giữa phòng, đầu ngón chân chạm đất. Trông cô giống một con rối trắng bệch trên sân khấu, chờ đợi vận mệnh sắp đến.

Miếng băng dính dày dán chặt miệng Giản Dao, khiến cô không thể thốt ra lời. Cô mở to mắt, căng thẳng dõi theo nhất cử nhất động của Tạ Hàm.

Hôm nay, Tạ Hàm mặc áo gi lê và quần âu, trông rất nho nhã. Hắn nở nụ cười tươi nhưng Giản Dao chỉ cảm thấy hắn vô cùng biến thái, đến mức buồn nôn.

Tạ Hàm cầm máy di động, đứng cách cô vài bước. Hắn ngoảnh đầu hỏi Giản Dao: “Cô có xúc động không?”

Giản Dao im lặng. Nhưng quả tim trong lồng ngực đập thình thịch như lời hắn nói.

Hôm qua, trên mục quảng cáo của tờ báo xuất hiện một số điện thoại di động. Lúc này, Tạ Hàm gọi vào số điện thoại đó. Đầu bên kia quả nhiên vang lên tiếng chuông.

Giản Dao thót tim. Tạ Hàm mỉm cười, nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi.

Một tiếng động nhẹ, sau đó có người bắt máy.

“Hi.” Giọng đàn ông hoàn toàn xa lạ, mang ý cười trầm thấp.

Giản Dao trợn mắt. Giọng nói hoàn toàn thay đổi. Người ở đầu kia là Bạc Cận Ngôn thật sao? Trực giác mách bảo cô, nhất định là anh. Bạc Cận Ngôn đang đóng kịch hay sao?

Nụ cười trên gương mặt Tạ Hàm càng trở nên khó đoán. Hắn nói khẽ: “Hi.”

Người đàn ông ở đầu máy bên