
hắn mới ngồi xuống cạnh Giản Dao, ôm vai cô một cách tự nhiên, sau đó cúi đầu hôn lên má cô.
Cử chỉ của hắn khiến Giản Dao khiếp sợ. Nhưng Tạ Hàm không bận tâm, hắn cầm tờ báo, lên tiếng: “Có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước?”
Giản Dao cố gắng kiềm chế cơn run rẩy, cất giọng khản đặc: “Tin xấu.”
Tạ Hàm mỉm cười, chìa tin tức ở phần quảng cáo đến trước mặt cô. “Đúng là Tommy của chúng ta đã trở về.”
Giản Dao từ từ liếc qua tờ báo, lòng nặng trĩu. Một khi Tạ Hàm khẳng định, chắc chắn tin tức kiểu này là phương thức liên lạc bí mật giữa hắn và Tommy mà không ai hay biết.
Cận Ngôn, có đúng là anh bị kẻ địch bủa vây tứ phía không? Tình hình tệ đến mức này ư?
Tạ Hàm nhìn thấu tâm trạng của cô, nụ cười trên khoé miệng hắn càng sâu. “Đừng buồn, tôi còn chưa nói tin vui.” Hắn ném tờ báo xuống bàn uống trà, tựa người vào ghế, bộ dạng vô cùng thoải mái. Giản Dao không dám thở mạnh, cúi thấp đầu chờ hắn lên tiếng.
“Đối với cô, tin tức tốt là…” Hắn cất giọng lười nhác. “Có khả năng Simon là người thao túng tất cả những chuyện này.”
Giản Dao giật mình, nghe hắn nói tiếp: “Tommy chơi không lại Simon. Có lẽ cậu ta tưởng rằng mình đã trốn thoát, nhưng thực tế, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Simon.”
Giản Dao lặng lẽ cuộn chặt hai bàn tay đang đặt trên đầu gối, vẫn không lên tiếng. Tạ Hàm cười cười, cầm tay cô, khiến cô rùng mình. Hắn ngắm bàn tay phụ nữ nhỏ bé đầy vết máu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
Thưởng thức một lúc, hắn mới lên tiếng: “Đừng căng thẳng, cô biết bước tiếp theo tôi sẽ làm gì không?”
Giản Dao trầm mặc.
Tạ Hàm khẽ cười một tiếng. “Bất kể Tommy gửi tin tức gì cho tôi, bất kể cậu ta sống hay chết, tôi đều không có phản ứng. Simon đáng thương của chúng ta bất chấp luật lệ, đi nước cờ nguy hiểm này nhưng không nhận được bất cứ manh mối và cơ hội nào. Cô thử đoán xem, anh ta sẽ ra sao?”
Sau khi “chia sẻ” tin tức với Giản Dao, Tạ Hàm ngồi ở sofa xem ti vi một lúc. Sau đó, hắn lịch sự nói với cô: “Chúc ngủ ngon”, rồi đứng dậy, đi vào bóng tối.
Ở một nơi rất xa vọng đến tiếng đóng cửa. Giản Dao vẫn ngồi bất động trên sofa, dưới ngọn đèn chiếu sáng. Xung quanh cô lại bao trùm vẻ yên lặng chết chóc.
Xem ra hôm nay hắn thật sự vui vẻ, thậm chí quên cả việc nhốt cô vào lồng giam. Nhưng cũng có khác gì đâu. Giản Dao rút mấy tờ giấy ướt trên bàn trà, đi tập tễnh đến chỗ bồn rửa tay, từ từ lau vết máu khô trên người. Cảm giác đau buốt lại một lần nữa bị đánh thức nhưng cô đã hoàn toàn mất cảm giác, chỉ nhìn chằm chằm cô gái yếu ớt ở trong gương, chậm rãi lặp lại động tác lau chùi vết thương.
Cô và Tạ Hàm đều không biết rốt cuộc Bạc Cận Ngôn định làm gì. Nhưng cô biết, nước cờ đầu tiên của anh đã đạt hiệu quả. Ít nhất cho tới thời điểm này, toàn bộ sự chú ý của Tạ Hàm đã bị Tommy thu hút. Đồng thời, hắn đánh mất hứng thú với việc lột da và ngược đãi cô.
Nhưng tâm tư của Tạ Hàm thuộc loại thâm sâu, khó dò. Tiếp theo Bạc Cận Ngôn sẽ làm gì? Tạ Hàm có thể đánh lạc sự chú ý của hắn trong bao lâu?
***
Tạ Hàm lên nhà. Việc đầu tiên hắn làm là ngồi xuống trước máy vi tính, xem tin tức mới nhất về Tommy. Sau đó, hắn tựa vào ghế, dõi mắt ngắm nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, có chút cụt hứng.
Mục đích của hắn là giành được Bạc Cận Ngôn. Đó là người đàn ông kiêu ngạo và xuất sắc như hắn, là người duy nhất trên đời có thể kề vai sát cánh với hắn. Sau vài lần đối đầu, ai cũng có lúc thắng lúc thua, càng chứng thực sự lựa chọn của hắn là vô cùng chuẩn xác.
Muốn giành được người đàn ông như vậy, việc đầu tiên cần làm là huỷ diệt anh ta, đánh cho anh ta rơi xuống đáy vực, đợi đến lúc anh ta yếu ớt nhất, tung một đòn tóm gọn.
Hắn tin chắc Bạc Cận Ngôn sẽ bị hắn thuần phục. Bởi vì bản chất của hai người rất giống nhau, cùng dính dáng đến tội ác, linh hồn không chịu khuất phục. Hắn hiểu Bạc Cận Ngôn còn hơn chính bản thân anh ta… Hừm, thiên thần và ác quỷ chỉ cách nhau một đường thẳng. Một khi ác quỷ trong nội tâm Bạc Cận Ngôn bị đánh thức, anh ta sẽ mãi mãi thuộc về hắn, mãi mãi không rời xa hắn.
Về phần Giản Dao… phải nói một câu, cô gái này đã làm đảo lộn kế hoạch của hắn. Hắn vốn định lột da cô ta, gửi tặng Bạc Cận Ngôn. Đây sẽ là một đòn đả kích nặng nề đối với anh ta. Nhưng với hắn, hành động này vẫn chưa đủ. Một bức thư tình cảm, đầy đau khổ và hối hận của cô gái thể hiện sự sợ hãi của cô đối với tình yêu mới là vũ khí trí mạng khiến Bạc Cận Ngôn rơi xuống địa ngục một cách triệt để.
Đáng tiếc, người phụ nữ này cứng rắn hơn hắn tưởng tượng. Đã gần một tuần trôi qua, rõ ràng cô ta cả ngày ngu ngơ, nước mắt không ngừng rơi, vậy mà vẫn sống chết không chịu hạ bút. Hắn đã sắp mất hết hứng thú hành hạ cô ta. Hơn nữa, hắn có dự cảm, dù hắn thật sự lột da cô ta, cô ta cũng sẽ không viết. Về điểm này, cô ta giống người từng bị giam cầm là Bạc Cận Ngôn và Lý Huân Nhiên, cố chấp đến mức khiến hắn bực mình, nhưng cũng làm hắn hưng phấn và yêu thích, thậm chí không nỡ giết. Tuy nhiên… bây giờ hắn lại có hứng thú mới.
Tạ Hàm cúi đầu xem tờ báo, ánh mắt hắn dừng lại ở hai chữ “món quà”.