Hay là… Anh cưới em đi

Hay là… Anh cưới em đi

Tác giả: Nhím Quỳnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325335

Bình chọn: 7.00/10/533 lượt.

o lại tốt với cô như vậy?Cô không nói được gì chỉ thấy máu cùng nước mắt chảy khắp mặt mũi, nhỏ xuống cả gương mặt của hắn, cô ôm chặt hắn vào lòng. Một người mà hôm qua còn khỏe mạnh, sao hôm nay lại ra nông nỗi này. Cảm giác về cái chết và sự chia ly bắt đầu trỗi dậy.Xin anh, đừng làm sao cả. Xin anh, đừng bị gì cả. Hắn dù đau đớn nhưng vẫn nhếch mép cười với cô, đôi mắt hắn hiện lên vẻ yên tâm khi thấy cô không bị sao cả. Nhưng khi thấy cô khóc, hắn lại đưa cánh tay đang bê bết máu lên lau những giọt nước mắt của cô. Cô không dám nhìn hắn. Hắn thều thào cất tiếng:“Tôi xin lỗi…Làm em sợ rồi phải không?…Gà mái, đừng khóc nhè… tôi không sao!” Hắn cười yếu ớt.Câu nói của hắn càng làm cô khóc lớn tiếng. Tại sao ra nông nỗi này rồi mà vẫn trêu đùa cô? Như thế này còn nói rằng không sao. Đối với hắn như thế nào mới là có sao. Cái đồ củ cải độc ác. Tại sao hắn lại làm cô đau thế này. Nhìn hắn bị thương, tim cô như có ai bọp mạnh đến nghẹt thở. Cô ôm hắn vào lòng. Nói hắn hãy cô gắng lên, sẽ có người đến đưa hắn tới bệnh viện. Cô lớn tiếng kêu xin cảnh sát hãy gọi xe cứu thương đến đây nhanh chóng hơn, cô sợ sẽ không kịp mất. Cô sợ hắn sẽ sảy ra chuyện mất. Cô sợ không được thấy hắn nữa.Tiếng xe cấp cứu vang lên, cô mừng rỡ ôm lấy hắn. Được cứu rồi, xe cấp cứu tới rồi, sẽ nhanh chóng đến bệnh viện, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng hắn nằm im lìm trong lòng cô, máu vẫn tiếp tục chảy. Hắn đã bất tỉnh.Hoảng loạn đưa hắn lên xe cấp cứu, hoảng loạn chạy cùng hắn vào bệnh viện. Rồi nhìn thấy hắn được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ ngăn cô lại ngoài cửa và cô thấy cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, hắn biến mất khỏi tầm mắt cô.Cô lo lắng sợ hãi tột cùng. Cô không biết phải làm gì. Tay chân hoàn toàn cảm thấy thừa thãi. Cô chỉ biết nắm chặt bàn tay của mình, người cô run rẩy lo lắng. Chiếc áo cô đang mặc vấy đỏ máu của hắn.Ngồi thất thểu chờ đợi ngoài cửa phòng cấp cứu. Cô thấy bà chủ tịch nhanh chóng chạy đến, bà vội ôm lấy cô rồi nhìn vào phòng cấp cứu. Bà loạng choạng suýt ngã, cô nhanh chóng đỡ lấy bà ngồi xuống băng ghế.Bà lại một lần nữa như người mất hồn. Lúc này bà không kìm được nước mắt mà bắt đầu khóc thảm thiết. Khi bà đã mệt lả người đi nhưng cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm thì cô vội gọi một y tá đến để đưa bà vào một giường bệnh để nghỉ ngơi. Y tá thấy vết thương ở đầu của cô thì giúp cô vệ sinh vết thương và cầm máu. Cô để cô ấy làm nhanh chóng rồi lại ra ngoài ghế chờ ngồi như cũ. Y tá khuyên cô nên vào giường bệnh để nghỉ ngơi, nhưng cô không muốn. Cô sợ bỏ lại hắn một mình ở đây, cô lo hắn sẽ sợ hãi khi đối mặt với những đau đớn này một mình, cô không muốn hắn như vậy. Cuối cùng cô vẫn chọn ngồi ở đây để chờ hắn.Cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở. Người ta nói Hoàng Phong đã qua cơn nguy kịch nhưng do mất nhiều máu nên vẫn còn đang hôn mê. Cô và bà chủ tịch nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.Bà chủ tịch do quá sốc nên vẫn phải truyền nước. Cô cũng cảm thấy đầu óc choáng váng nhưng có lẽ chỉ là do mất một ít máu nên không mấy để ý. Cô bước vào phòng bệnh nơi hắn đang nằm.Cầm lấy bàn tay của hắn. Thật may mắn vì hắn đã không sao. Nếu hắn có mệnh hệ gì, cô không biết sẽ phải sống tiếp thế nào nữa.Nhưng những hành động hôm nay của hắn, ánh mắt của hắn nhìn cô, cô có cảm giác như hắn cũng dành cho cô một tình cảm đặc biệt nào đó. Nhưng cô trước đây vì sợ hãi câu trả lời mà chưa bao giờ dám hỏi hắn.Hắn có thích cô không? Dù chỉ một chút?Không hiểu tại sao lúc này cô lại muốn biết câu trả lời. Muốn nghe một lần câu trả lời từ hắn. Muốn mọi chuyện được rõ ràng để cô không phải đứng giữa mơ hồ mà phán đoán. Khi hắn tỉnh dậy, cô nhất định sẽ hỏi hắn.Hắn nằm im lặng thế này, thật không giống hắn chút nào. Lòng cô lại bất chợt đau xót. Thì ra hắn khi im lặng mới thật sự đáng sợ. Hắn trước đây mỗi khi mở miệng đều là trêu chọc cô, đã có lúc cô mong hắn bị câm đi thì tốt hơn. Nhưng lúc này, hơn bao giờ hết, cô muốn hắn hãy tỉnh dậy và nói chuyện với cô. Cô sẽ để hắn trêu chọc cho thỏa thích, sẽ không đôi co với hắn, sẽ làm cho hắn thật nhiều củ cải để ăn. Chỉ cần hắn khỏe mạnh, vui vẻ như hắn trước đây là được.Xin anh, hãy tỉnh dậy đi!Đăng Minh và bố cô nghe tin cũng có mặt tại bệnh viện. Cô lại làm hai người bọn họ lo lắng rồi. Thật là đáng trách.Cô trấn an họ rằng cô không sao nhưng đôi mắt Đăng Minh lại làm cô cảm thấy áy náy. Để bố cô vào nói chuyện với bà chủ tịch. Cô cùng hắn ngồi bên cạnh giường bệnh của Hoàng Phong. Hắn và cô vẫn không nói gì.“Mệt không, ngươi đi nghỉ chút đi, để ta trông chừng hắn cho!” Đăng Minh lên tiếng.“Ta không sao!” Cô lắc đâu rồi cười gượng với hắn, muốn cho hắn yên tâm.Hắn định nói gì rồi lại thôi. Rồi cô thấy có hai chiến sĩ cảnh sát đi vào. Hai người này nói với cô rằng đã điều tra được lai lịch của hai tên bắt cóc cô. Bọn chúng là người của một tổ chức chuyên thực hiện các yêu cầu khi nhận được tiền từ người khác. Cô hỏi rằng có biết người đứng sau chuyện này là ai hay không thì họ nói rằng họ vẫn đang điều tra. Rồi họ chào từ biệt cô và ra về.Cô muốn biết người đứng sau bọn chúng là ai.


XtGem Forum catalog