Hay là… Anh cưới em đi

Hay là… Anh cưới em đi

Tác giả: Nhím Quỳnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325380

Bình chọn: 9.00/10/538 lượt.

u ấy vẫn mãi mãi tồn tại trong trí tượng tượng của cô. Cô vẫn ghét bỏ trí tưởng tượng của mình. Nhưng giờ cô hiểu ra một điều rằng, chỉ có ở trong trí tưởng tượng cô mới có thể có được hạnh phúc. Chỉ có ở trong đó mọi thứ mới có một chút màu tươi sáng chứ không thảm hại như cuộc sống hiện tại của cô.Cô nói rằng muốn đi bộ, nên bảo tài xế dừng xe.Bước đi trên con đường tràn ngập những đôi tình nhân hạnh phúc. Cảm giác lẻ loi lại lan tỏa và xâm chiếm lấy trái tim và tâm trí của cô.Muốn gọi cho ai đó và nghĩ đến Đăng Minh, nhưng rồi lại nghĩ gọi tên ấy vào ngày này cũng không để làm gì. Đăng Minh thương cô, cô biết, nhưng cô không thể ích kỷ và lợi dụng tình cảm của hắn được. Nhìn vào danh bạ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, dừng lại ở tên “củ cải độc ác”, cô muốn gọi cho hắn xem hắn đang ở đâu. Nhưng rồi cô lại lắc đầu cười nhạt, rồi cô cất điện thoại đi.Không việc làm, không bạn bè, không gia đình, không người yêu, những thứ cô vốn bấu víu để tồn tại giờ cũng đã không còn nữa. Cô thất thểu đi trên đường, nhìn thật đáng tội nghiệp.Dừng chân trước một sạp nhỏ bán chocolate ven đường. Cô gái bán chocolate nhìn thấy cô thì tươi cười hỏi ngay rằng có phải cô muốn mua tặng cho bạn trai hay không thì cô chỉ cười nhạt mà không nói gì. Cô chọn cho mình một thanh chocolate màu đen ở trong một góc khuất. Những thanh khác đều rất đẹp đẽ và được người mua chú ý, còn riêng thanh này nằm ở một góc không ai để ý đến. Nhìn nó lẻ loi, giống như cô vậy.Cô mua nó.Cô đi bộ đến công viên của khu căn hộ cũ của mình. Cô lại ngồi vào chiếc ghế đá mà ngày đó hắn đã đứng trong mưa che cho cô. Cảm giác mọi chuyện dường như chỉ vừa mới hôm qua. Thời gian và kỉ niệm đúng là những thứ không thể níu giữ. Ngày ấy bắt đầu, và lúc này kết thúc.Bất chợt, cô tự hỏi không biết cô đã yêu hắn từ khi nào? Nhưng nghĩ ngợi một hồi lâu vẫn không có câu trả lời mà chỉ cảm thấy nhớ hắn.“Nhớ anh thật đấy, củ cải à!”Cô tự nói với bản thân mình, nói với hắn đang ở trong suy nghĩ của mình. Càng nhớ hắn thì ý thức của sự chia xa ngày mai càng khiến cô sợ hãi. Cuối cùng, cũng phải kết thúc, cách cô chọn để kết thúc là hoàn toàn có lợi, hoàn toàn hợp lý, dù lý trí có nói vậy thì trái tim ngu ngốc của cô vẫn kêu lên đầy nhức nhối.Lúc đồng ý với Khải Hưng, cô không nghĩ ngợi nhiều về cảm xúc của mình. Nhưng giờ thì nó đã dày vò cô đến mức khó thở.Bóc thanh chocolate đưa lên miệng.Đắng quá!Cô những tưởng người ta sẽ chỉ bán chocolate ngọt ngào cho ngày lễ tình nhân. Nhưng không ngờ cũng cũng có loại đắng thế này. Cô đúng là không có duyên với mấy thứ liên quan đến tình yêu. Muốn cảm nhận một chút ngọt ngào cũng không được. Tình yêu vốn có cả ngọt ngào lẫn đắng cay, có lẽ hiện tại cô đang nếm vị đắng của nó.Cô cất thanh chocolate vào túi. Để bản thân không nghĩ lung tung vớ vẩn, cô quyết định đi uống rượu. Đúng, khi thất tình thì cần phải uống rượu.Cô bước vào một quán rượu và gọi ra hai chai rượu. Ngồi rót rượu rồi đưa mắt nhìn sang ghế đối diện, cô lại nhớ có lần hắn đã cùng cô uống rượu giải sầu, nghe cô kể lể và than vãn. Nghĩ đến hắn đã phải cõng cô về nhà và bị mẹ hắn nắm thóp lần ấy lại khiến cô phì cười.Không! Không được nghĩ đến hắn nữa, cô lắc đầu và uống rượu.Nhưng sao càng uống càng tỉnh, càng uống càng nhớ hắn. Không biết vì rượu cũng là nước hay không mà uống vào lại làm cho nước mắt tưởng như đã khô cạn của cô chảy xuống. Hoàng Phong chết tiệt, có phải hắn gọi cô là gà mái khóc nhè hay không mà cô lại hay khóc thế này.Thở dài, cô nhìn băng tang màu đen trên ngực mình.Mẹ ơi, con nhớ mẹ!Nếu mẹ cô còn sống, có lẽ lúc này cô sẽ chạy đến và ôm lấy mẹ. Sẽ khóc một trận đã đời và để mẹ an ủi cô. Nhưng giờ mẹ đã đi xa rồi, không thể được nữa. Mẹ muốn cô mạnh mẽ, nhưng sao khó quá!Những người ở bàn xung quanh nhìn thấy cô lúc thì cười, lúc lại rơi nước mắt thì xì xầm to nhỏ với nhau. Trách gì họ, bởi cô cũng tự thấy bản thân mình đáng cười, giống một con ngốc vậy. Nhưng cũng không nên ngồi để họ xoi mói nữa, cô thanh toán, lấy thêm hai chai rượu nữa và ra về.Đến công nhà, điện thoại của cô đột nhiên reo lên. Có tin nhắn gửi đến từ Thu Ngọc, cô ấy nói rằng Hoàng Phong đã làm xong thủ tục và tuyên bố phá sản công ty thời trang áo cưới Estermir rồi.Cô sững sờ.Tại sao hắn lại làm như vậy. Cô đã cố gắng chạy đôn chạy đáo để giữ lại công ty cho hắn, giữ lại mọi thứ cho hắn nhưng giờ thì hắn lại tuyên bố nó phá sản. Hắn chỉ cần chờ đến mai thôi mà. Sau ngày mai mọi chuyện bên Hoài Anh sẽ được Đăng Minh giải quyết ổn thỏa, sau ngày mai mọi chuyện của tập đoàn cũng sẽ sóng yên biển lặng, sau ngày mai hắn vẫn sẽ là Phong thiếu gia của Hoàng gia với khi thế ngất trời cơ mà. Ngày mai, cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn, trả hắn về vị trí ban đầu. Sau đêm nay, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra. Tại sao hắn không đợi? Tại sao không cứu nó mà lại tuyên bố phá sản?Điều duy nhất cô hi vọng là công ty Estermir còn tồn tại, vì nó còn tồn tại thì dù cô biến mất hắn vẫn sẽ nhớ đến cô dù chỉ đôi chút khi tới Estermir. Cô chỉ hi vọng chỉ đôi chút thôi, hắn sẽ nhớ đến cô. Nhưng gi


Teya Salat