Polly po-cket
Hay là… Anh cưới em đi

Hay là… Anh cưới em đi

Tác giả: Nhím Quỳnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324890

Bình chọn: 8.5.00/10/489 lượt.

ội dùng bữa xong và mọi người háo hức cho chuyến hành trình cắm trại trên núi đêm nay. Xe chỉ chở cả bọn đi được một đoạn đường nữa thì không thể nào đi sâu thêm vì đường quá nhỏ, lại rậm rạm và không có lối quay xe nên phải dừng lại và cảm bọn phải đi bộ leo lên núi.Nhưng đúng lúc chuẩn bị xuất phát thì Đăng Minh phải ra về vì có điện thoai từ công ty gọi tới. Vì công ty vừa mới thành lập nên tên này thời gian gần đây khá bận rộn. Hắn nói với tài xế lái xe hãy chở hắn ra đường lớn để hắn bắt xe về. Hắn nhìn Hoàng Phong rồi lại nhìn cô. Cô hiểu có lẽ hắn đang lo lắng cô ở cùng với Hoàng Phong, cô đề nghị ra về cùng với hắn nhưng hắn lại lên tiếng nói rằng cô là trưởng hội thì phải ở lại cùng mọi người, trước khi xe chuyển bánh, hắn xoa đầu cô và nói rằng hắn tin tưởng vào quyết định của cô rồi mới rời đi.Chiếc xe chở Đăng Minh đi khuất cũng là lúc mọi người xuất phát đi đến ngọn núi mà bọn cô đã dự định cắm trại. Sau một lúc đi trên đường bằng, bọn cô đứng dưới chân một ngọn núi khá cao, người dẫn đường nói rằng đích đến nằm phía sau ngọn núi này. Vì đã bắt đầu chiều nên mọi người đều nhanh chóng leo lên ngọn núi đó. Để giúp mọi người tăng tốc, người dẫn đường đề ra một cuộc thi xem cặp đôi nào sẽ lên tới nơi trước, và mặc nhiên cô và hắn vì lẻ số nên bị nhét vào một cặp.Những cặp còn lại hăng say nắm tay nhau cùng leo núi, riêng cô lủi thủi một mình vác một số đồ đặc đi phía sau. Hắn cũng đi phía sau cô, đến khi chân cô không thể bước thêm được nữa cũng là lúc mọi người đã đi khuất từ lúc nào. Hắn đi nhanh đến phía cô, hắn gỡ lấy đồ đạc trên người cô và khoác lên vai, cô giằng lại:“Không cần anh làm vậy!” Cô nói với hắn“Vậy thì tới đêm em cũng chưa lên tới nơi đâu!” Hắn vẫn thản nhiên đeo những đồ đạc đó trên người và bước lên phía trước cô.Thực sự cô không thể bước nổi nữa nếu cứ mang cái đống đồ đó trên người. Thấy hắn nhanh chóng đi lên phía trước, cô cũng không nói gì nữa mà đi theo phía sau. Nhưng khi chỉ còn một đoạn đường ngắn phía trước thì cô nghe có tiếng người hô lên rằng đường có rêu và ẩm ướt nên rất trơn, người đó nói mọi người hãy cẩn thận thì cô cũng loạng choạng suýt ngã.Hắn thấy vậy thì liền quay lại phía cô và đưa tay ra. Cô mặc kệ bàn tay của hắn và cố gắng bước lên phía trước, cô không muốn chạm vào người hắn. Nhưng hắn nhanh chóng đi ngang qua cô và cầm lấy bàn tay cô. Cô vẫn cố gắng giật ra, cô vừa định kéo bàn tay lại thì cô khiến hắn suýt ngã xuống. Cô tròn mắt sợ hãi, cô thấy đôi mắt hắn khẽ nheo lại, giọng hắn trầm trầm:“Đừng cố chấp mấy cái nhỏ nhặt để người khác phải lo lắng!” Nói rồi hắn cầm tay cô đi về phía trước. Cô bước theo hắn và không nói gì nữa. Đôi bàn tay của hắn ấm áp quá. Ánh dương lúc hoàng hôn hắt bóng hắn và cô đổ dài, hai chiếc bóng ấy năm tay nhau đi trên đường. Gió núi bắt đầu mạnh hơn, một mùi hương quen thuộc phảng phất trong gió. Trái tim cô lại lỗi nhịp. Rốt cuộc, Hoàng Phong hắn là gì với cô. Tại sao cảm giác này cô không thể nào có được khi ở bên Đăng Minh. Cô vẫn còn vương vấn hắn đến vậy sao?Khi lên đến đỉnh núi, cô không nói lời nào mà gỡ tay cô ra khỏi tay hắn.Khung cảnh trên đỉnh núi lúc hoàng hôn đã xế tà thật thú vị. Từ độ cao này có thể phòng tầm mắt nhìn thấy đoạn đường bọn cô đã đi qua để đến đây, cũng có thể thấy bản làng nơi bọn cô đã làm từ thiện, nhìn về phía mặt trời đang lặn có một hồ nước rất lớn và có vẻ như mặt trời đang chìm dần xuống hồ nước ấy, nhuộm cho hồ nước một màu đỏ tía vừa buồn vừa bắt mắt.Mọi người đều đã lên tới nơi và bắt đầu dựng trại. Phần lớn đều là trại nhỏ của từng đôi một. Cô cũng bắt đầu dựng trại, hắn đứng bên cạnh giúp đỡ, cô không nói lời nào chỉ mặc kệ hắn muốn làm gì cũng được. Nhưng lúc này cô luôn duy trì một khoảng cách với hắn.Sau khi dựng lều trại, mọi người đi tìm kiếm củi và bắt đầu đốt lửa trại. Vì củi bị ẩm ướt nên phải khó khắn lắm mới có thể nhóm lửa. Khi lửa đã cháy mọi người không quên đem những cành củi còn lại ra hong để một lát sẽ phân công nhau giữ lửa suốt đêm nay để giữ ấm và để xua đuổi thú rừng.Bữa tối với đồ nướng diễn ra nhanh chóng. Không khí trên cao tuy lạnh nhưng không dập tắt được sự hào hứng của mọi người trong phần giao lưu. Mọi người mang guitar ra đàn hát vang rền bên đống lửa. Khi có người hỏi thăm hắn và biết được hắn chính là John Hoang thì vô cùng háo hứng bắt hắn góp vui một bài hát. Hắn từ chối nhưng không được nên cuối cùng vẫn phải cầm lấy đàn và bắt đầu hát.Tiếng đàn vang lên, những giai điệu của bài hát khiến cô bất giác ngẩng mặt lên nhìn hắn và phát hiện hắn đang nhìn cô chằm chằm.“Sợ lắm ánh mắt đó nếu chỉ là cơn gió qua…Sợ lắm những nỗi nhớ theo từng đêm.Sợ một ngày nào đó con tim yêu thật nhiều.Để khi em rời xa anh, thì nước mắt sẽ ở đây…”Những âm thanh réo rắt từ phím đàn cũng như lời bài hát khiến cô như nhìn lại được những ngày tháng hạnh phúc cùng hắn ngồi trên chiếc xích đu trong vườn cùng đàn hát. Những ngày tháng ấy đã từ lâu lắm cô không dám nghĩ về, bởi nó chỉ làm cho cô trở nên bi đát. Nhưng tại sao hôm nay nó bỗng hiện lên sống động đến vậy?“Và nếu em