
t con cá chẽm to. Minh Nguyệt nấu canh chua và chiên cá, anh ăn một bữa cơm nóng sốt. Cơm ở nhà hàng không sao có hương vị đó. Em chuyển công tác đi Hương.
– Đợi em đi Thái Lan về rồi tính, được không?
– Ừ. Đi tắm đi!
Thu Hương cài lại những chiếc cúc áo vừa bị Sơn tháo tung ra, anh luôn thích được vùi mặt lên ngực cô, thích hôn lên bầu ngực của cô. Còn cô, những nụ hôn ấy cô không bao giờ từ chối được khát khao cháy bỏng là hai người cùng tan trong nhau.
Thả người vào bồn tắm ấm áp, Thu Hương khoan khoái vốc nước lên tay, lên ngực lên cổ. Cô tắm thật lâu, trong lúc Sơn miệt mài bên máy vi tính.
Đã xong, anh vươn vai làm vài động tác thể dục.
– Thu Hương! Em tắm gì lâu thế?
– Em xong rồi.
Thu Hương bước ra khỏi bồn tắm, cô rút chiếc khăn lông lớn lau người rồi quấn luôn vào mình mở cửa bước ra.
Anh đứng ngắm cô, nét tươi mát của cô và chiếc khăn quấn hờ hững qua người làm cho cô trở nên quyến rũ. Anh ngây ngất dang rộng vòng tay đón cô.
Thu Hương lao vào giữa đôi vòng tay mở rộng, anh đặt cả hai tay qua hông cô, nhấc bổng cô lên. Cả hai hôn nhau, chiếc khăn rơi xuống chân, để cho cô trọn vẹn là của anh và để cho những đắm say ngây ngất bay bổng.
– Chờ đi với Minh Nguyệt ơi!
Vũ Duy gọi muốn hụt hơi. Anh đuổi theo Minh Nguyệt, trong lúc Minh Nguyệt vờ như không biết không hay cứ bước đi nhanh.
Đuổi kịp Minh Nguyệt, Duy nắm cánh tay cô lôi lại, và sau cùng anh bắt cô quay đối diện mình. Duy nói qua tiếng thở mệt:
– Em ác dữ vậy Nguyệt? Anh đuổi theo em mệt muốn chết luôn.
Minh Nguyệt thản nhiên:
– Khi không đuổi theo người ta chi vậy, rồi kêu mệt. Ai khiến?
– Không ai khiến, tại anh muốn đuổi theo em. Hôm qua anh lên nhà trên Thủ Đức, nhà đóng cửa.
– Em đâu có ở trên đó nữa mà lên tìm.
– Vậy chớ em ở đâu?
– Em ở nhà chú Sơn.
– Là ở đâu vậy?
– Không nói cho Duy biết!
– Em ác thật, lúc nào cũng xem anh như người ngoài.
– Thì Duy là người ngoài chứ sao trong nhà được.
– Em có biết là trái tim “dại khờ” của anh chỉ có một mình em?
Minh Nguyệt bưng miệng cười:
– Có thật không Duy? Để xem, hôm nay Sài Gòn mát chứ đâu có nóng, mà Duy bị lên dây cót thần kinh dữ vậy?
– Em cho là anh dối em, em không tin trái tim anh hoàn toàn thuộc về em, anh thề cho em coi!
Minh Nguyệt giễu cợt:
– Anh thề máy bay đụng mây, xe lửa cán đường rày phải không?
Vũ Duy nhăn nhó:
– Em kê anh hoài vậy? Rồi, anh sẽ chứng minh cho em thấy là anh yêu em vô cùng, dù cho sông cạn đá mòn, không bao giờ anh hết yêu em.
Minh Nguyệt nín cười. Hai tay cô bỗng chấp chới ra phía trước, hai chân như muốn sụm xuống muốn ngã. Vũ Duy hốt hoảng vội đưa tay đỡ qua người Minh Nguyệt:
– Nguyệt ơi! Em làm cái gì vậy?
– Anh mau kêu xe cấp cứu giùm em! Mau lên, em chết mất, em đau tim nè!
Nhanh lên.
Vũ Duy quýnh quáng ôm qua người Minh Nguyệt:
– Trời đất! Sao khi không kỳ vậy?
– Nguyệt ơi! Em xúc động vì anh quá yêu em phải không?
– Nhanh lên Duy!
– Ừ … ừ …
Vũ Duy còn lóng nhóng tìm xe thì …
– Ách xì! Hức hức … – Minh Nguyệt cười nghiêng ngả, cười quên thôi.
Vũ Duy ngơ ngác:
– Nguyệt ơi! Em cười cái gì vậy?
– Cười Duy đó.
Cô quẹt mạnh tay lên gò má phúng phính của Vũ Duy, đồng thời xô Duy một cái chúi nhủi:
– Cười cái mặt mủ mít của Duy đó.
– Cười Duy?
– Ừ, Duy cải lương. Duy cái mặt mủ mít. Nè, Duy đang học kinh tế chứ đâu phải học ngành ca cải lương mà ca muồi muốn chết luôn.
Vũ Duy xụ mặt:
– Anh nói anh yêu em, vậy mà cười được.
Còn đang nhăn nhó, Duy bọ cắn một cái vào tay đau điếng, Minh Nguyệt phủi mạnh tay Duy:
– Thôi đi, lợi dụng ôm người ta hoài sao?
Vũ Duy buông tay ra, miệng xuýt xoa. Minh Nguyệt đay nghiến:
– Không trừng trị Duy, để Duy ôm người ta hoài hả?
– Thì người ta thương, người ta yêu mới ôm chứ bộ.
– Ai cần Duy thương?
– Duy cần.
– Xì!
Nếu như không có tiếng Sơn gọi, Minh Nguyệt còn đứng “trừng nhướng”.
với Vũ Duy nữa.
– Minh Nguyệt!
Nhìn thấy Sơn, Minh Nguyệt vui mừng:
– Chú Sơn!
Rồi cô xô mạnh Vũ Duy qua một bên:
– Về đây, không nói chuyện với Duy nữa!
Cô chạy ào đi, mặc cho Vũ Duy đang cố trụ người lại để nhìn theo. Minh Nguyệt vừa leo lên xe, còn quay lại nháy mắt và le lưỡi … nhát Vũ Duy. Xong, cô quay lại ôm vòng qua bụng Sơn, thân mật áp sát mặt vào lưng anh.
– Chạy đi chú Sơn!
Sơn tăng ga cho chiếc xe vọt lên. Chiếc xe giật giật một cái mới chích bánh, toàn thân Minh Nguyệt đổ vào lưng Sơn. Anh vui vẻ:
– Hôm nay trông cháu vui vẻ, đi học có chuyện vui phải không?
– Dạ.
– Chú định mua cho cháu chiếc xe, vì cũng có lúc chú bận không thể đi rước cháu được. Tiền ba cháu để cho cháu cũng khá đó, cháu cứ yên tâm học.
Minh Nguyệt xịu mặt:
– Chớ không phải chú bận đưa đón chị Thu Hương?
– Cô ấy đi Thái Lan theo ông sếp cả nửa tháng nay rồi, có về đâu.
– Chú nhớ chị Hương?
Sơn phì cười. Anh không muốn thú nhận tình cảm nhớ mong ấy với cô cháu gái, đó là những chuyện rất riêng của anh. Minh Nguyệt không nghĩ như thế, cô phụng phịu:
– Cháu nói đúng chớ gì? Tại sao chú yêu chị ấy vậy, đàn bà mà hút thuốc uống rượu.
– Cô ấy bỏ hết rồi, vì yêu chú đấy. Cô ấy cũng như