
, có tiếng ồn ào, có lẽ đang tiệc tùng chi đây. Bước vào phòng khách, đúng như tôi dự đoán, trong phòng đầy người, đầy tiếng cười tiếng nói, nhưng chẳng qua là cả nhà họp lại, chỉ có một người khách độc nhất thôi, anh ta ngồi giữa dì Tuyết và Như Bình, Mộng Bình, cha tôi, Hảo và Kiệt. Thấy thái độ săn đón của dì Tuyết, tôi hiểu đây là khách quý. Người khách thật trẻ, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc bộ âu phục màu cà phê, không đẹp trai lắm, nhưng có duyên. Gã ngồi tựa lưng vào ghế, dáng dấp có vẻ nghệ sĩ, và thân mật. Theo tôi con trai có hai loại, loại thứ nhất vừa nhìn qua là ta có thể xếp hạng ngay. Loại thứ hai, phải nói, phải nghe, phải tìm hiểu mới quả quyết được. Tôi nghĩ tên này có lẽ thuộc loại thứ hai.
Thấy tôi nhìn, hắn ngồi thẳng lưng. Cha bước tới giới thiệu:
– Y Bình, đây là cậu Hà Thư Hoàn, bạn của Hảo. Quay sang Hoàn, cha tiếp – Còn đây là Lục Y Bình, con gái của tôi.
Tôi gật đầu chào gã và thắc mắc tại sao chỉ là bạn học của Hảo mà lại được người xem trọng như thế. Một chúc nghi ngờ thoáng qua, tôi cởi áo ngoài ra, máng lên móc áo. Xong tìm một vị trí đối diện với hắn ngồi xuống. Hoàn nhìn tôi cười, nói:
– Tôi xin phép được giới thiệu lại tên tôi, tôi là Hà Thư Hoàn, Hà là do chữ Nhân với Khả ghép lại. Thư là sách và Hoàn ở đây là Tề Hoàn Công.
Tôi cười. Thật vậy, nếu hắn không giới thiệu thêm mấy chữ vừa rồi thì tôi vẫn không hiểu hắn tên gì. Ngồi ngay ngắn lại, bây giờ tôi thấy kẹo mứt và hạt dưa bày đầy trên bàn. Dì Tuyết và Như Bình ngồi một bên, sự có mặt của tôi hình như làm cho dì khó chịu. Như Bình thì mặt đỏ như gấc, ngồi thẹn thùng, hai tay đặt lên đùi, đầu cúi hẳn xuống. Hôm nay nàng khó chịu trang điểm phấn son đủ cả, tóc tai chải gọn gàng, áo màu đỏ có viền kim tuyến, quần màu gạch tôm. Như Bình giờ đây trông như một con búp bê chưng ở tủ kính. Nhìn sự khác thường đó, tôi chợt hiểu. À! Thì ra họ đang tìm người giới thiệu cho nàng. Anh chàng Hoàn này chắc có lẽ đến đây không phải là lần thứ nhất, vì nhìn tình hình tôi thấy có một sự thân mật khác thường.
Nhúm lấy một nắm hạt dưa, tôi bắt đầu cắn cho vui miệng. Mộng Bình đang ngồi bên xem tạp chí xi-nê. Tôi quay đầu sang nhìn ké. Dì Tuyết ho lên một tiếng rồi nói với anh chàng Thư Hoàn:
– Cậu Hoàn, cậu nhận kèm Như Bình học Anh ngữ rồi chứ? Bắt đầu thứ hai tuần sau nhé, được không?
Dì Tuyết gọi tên Hoàn một cách thân mật. Sự tiến bộ có vẻ nhảy vọt, vì cách đây một tháng, tôi dám chắc là Như Bình không hề biết Thư Hoàn là ai. Ngẩng đầu lên, tôi khẽ liếc dì Tuyết. Thái độ của dì rất mong lời yêu cầu của mình sẽ được như ý. Tôi nhìn sang Hoàn, hắn đang cười, nụ cười cũng khá dễ thương.
– Đừng đòi hỏi tôi phải đúng giờ đúng khắc như thế, bao giờ tôi rảnh tôi sẽ ghé.
– Nhưng cậu phải hứa chắc là sẽ tới mới được.
Hảo đứng cạnh vỗ lên vai Hoàn đùa:
– Hoàn, mày đừng chấp nhận sớm quá, Như Bình nó học dốt lắm, nhận lời rồi mày sẽ hối hận đấy.
Hà Thư Hoàn tiến lên bên bàn, lấy một quả quýt bẻ làm đôi, một nửa đưa cho Hảo, một nửa cầm trên tay, nhưng mắt nhìn về phía Như Bình:
– Thế à? Tao không tin chuyện đó.
Đầu Như Bình vẫn cúi thấp. Từ lúc nào đây tới giờ, tôi không nghe nàng mở miệng câu nào cả. Dì Tuyết đưa tay thúc vào chân Như Bình, hình như muốn nhắc nàng nói chuyện, nhưng Như Bình chỉ ngước mắt nhìn lên là đỏ mặt ngay. Nhưng cuối cùng nàng ấp úng hỏi một câu hỏi ngoài đề:
– Anh… anh thích xem tiểu thuyết không?
Dì Tuyết chau mày, Hảo quay mặt sang nơi khác làm anh chàng Thư Hoàn lúng túng ra mặt:
– Vâng… Vâng tôi thích lắm, thế cô có thích không?
– Dạ thích.
Đến bây giờ Như Bình mới dám nhìn thẳng vào mặt Thư Hoàn. Hoàn nói tiếp:
– Nếu cô thích đọc quyển nào cô cứ nói tên ra là tôi có thể cho cô mượn ngay.
Như Bình được khuyến khích nàng dạn dĩ hơn, dù má vẫn còn hồng:
– Dạ … dạ tôi thích xem tiểu thuyết loại tình cảm xã hội như loại của Phùng Ngọc kỳ, Lưu Vân Nhược. Ngoài ra tôi cũng thích xem tiểu thuyết kiếm hiệp. Quyển kiếp hiệp nào mới là tôi mua ngay.
Hà Thư Hoàn hơi chau mày:
– À! Hà Thư Hoàn hơi chau mày – Thật tiếc, những quyển tiểu thuyết loại đó tôi không có. Thái độ của Hoàn có vẻ ngỡ ngàng vì những loại tiểu thuyết Như Bình kể đều là loại dành cho giới bình dân, nhưng anh chàng chấn tĩnh lại ngay – Nếu cô thích loại tiểu thuyết hiện đại, loại phiên dịch chẳng hạn thì tôi có rất nhiều.
Nghe đến câu đó, tim tôi chợt ngứa ngáy, tôi thấy khoái ngay. Mê tiểu thuyết là cái tật lớn của tôi, cầm quyển nào lên là tôi mê như chết, không hiểu nghĩ sao, tôi chen vào:
– Ông Hoàn, nếu ông có loại sách dịch, ông cho tôi mượn vài cuốn đi.
Hà Thư Hoàn quay sang tôi, anh chàng quan sát một chút rồi gật đầu:
– Nếu cô thích tôi sẵn lòng, cô muốn xem quyển gì?
Tôi như được gải trúng chỗ ngứa. Hầu như tất cả những quyển sách nổi tiếng tôi đều xem hết cả.
– Không hiểu anh có những quyển tôi chưa xem hay không?
Hoàn cười để lộ hàm răng thật đều:
– Cái đó làm sao tôi biết được.
Tôi thấy mình thật ngớ ngẩn. Hoàn nói:
– Thế này, cô cho biết những nhà văn nào cô thích nào.
– Tôi thích nhiều lám, tr