
lại bước đến nơi cô ở, không có số điện thoại của cô, anh ngồi ở dưới bậc thang chờ. Người qua người lại cứ nhìn anh như kẻ đang đeo bám ai đó, Hoàng vẫn bình thản đốt thuốc lá rồi chờ đợi. Anh cũng chẳng hiểu sao anh lại phải như vậy, nhưng không gặp được cô ta để giải quyết hết chuyện này thì hình ảnh của cô ta cứ ảm ảnh anh mãi thôi…Đến bây giờ khi mọi chuyện đã giải quyết xong, nhưng hình ảnh của cô ta lại càng hằn sâu trong anh hơn nữa. Tất cả chuyện này là sao cơ chứ?Hoàng ôm cái mỗi băng khoăng ấy bước ra về…Tiếng ve đâu đó bắt đầu kêu râm rang..Mùa hè mới chỉ bắt đầu.——-Ngày hôm sau An đã đi học trở lại, mắt cô đã xẹp xuống nhờ túi chườm của Hoàng.– Mày làm tao lo quá. Làm sao thì phải nghe điện thoại chứ?Hùng nhìn thấy An quát.– Ờ…tao mệt quá, sory mày…– Hừ..thế cảm thấy khá hơn chưa.– Rồi.– Hôm qua tao định đến chỗ mày nhưng về muộn quá, ktx mày đóng cửa rồi nên đàng quay về.– Thế à, tao xin lỗi, hôm qua tao mệt quá nên mày gọi tao cũng không muốn mày lo..nên…– Thôi chuyện qua rồi để nó qua đi. Mà cho mày một bất ngờ ngoài sức tượng tưởng…– Sao?– Tí nữa Dương đến thì mày biết?– Sao cơ ?An nghi ngờ nhìn cái khuôn mặt nhe nhởn của Hùng.Rồi Dương cũng đến… điều bất ngờ mà Hùng nói đó là Dương ngồi xuống ngay đằng sau lưng cô.– Sao lại như thế? An quay sang ngạc nhiên hỏi.– Chịu, nghe loáng thoáng nó bảo mắt nó khó nhìn đổi chỗ lên ngồi với cái Loan, thằng Tuấn.– Trời, tao phải làm sao?– Làm sao là làm sao, mày cứ bình thường chứ làm sao? Ngồi gần chàng càng sướng chứ sao.Hùng ghé tai An thì thầm, cô bât cười nhỏ.Có Dương ngồi sau lưng mình bao phiền muộn cô chợt tan biến hết, anh đang ở rất gần cô khoảng cách chỉ bằng một bàn tay, chỉ cần quay nhẹ đầu khuôn mặt anh đã ở phía trước cô rồi. Niềm vui cứ như đang nhảy nhót trong đầu cô lúc này..Nhưng…niềm vui chẳng kéo dài được mấy khi vài phút sau, có một tên sao chổi bước đến ngồi bên cạnh Dương.Hùng khẽ nhìn An, cô cũng nhìn hắn thở dài. Hoàng nhếch môi bất cần, quăng cái cặp xuống bên cạnh Dương.– Ngồi đây, ngủ thế đéo nào được hả mày. CHƯƠNG 6 : ĐÈN XANH BẬT SÁNGChương 6:– Này, mượn cái bút chì.Hoàng chọc vào người An.An nhăn mặt, nhưng cô vẫn mỉn cười quay xuống đưa bút chì cho Hoàng vì cô biết Dương cũng đang ngồi bên dưới mình, cô không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng anh ấy.– Bút xóa !Một lần nữa Hoàng lại chọc vào người An.– Đây.An vẫn bình thường quay xuống đưa cho Hoàng.– Này. Trả.Hoàng vẫn bình thản làm phiền An, kể cả ánh mắt Dương đang nhìn hắn chẳng một chút thiện cảm.Dương chơi với Hoàng cũng đã hơn 10 năm rồi, anh hiểu con người Hoàng hơn ai hết. Một kẻ thiếu thốn tính cảm nên chỉ thích mang tình cảm ra làm trò đùa với người khác. Sao hắn cứ làm phiền An như vậy, anh cảm thấy khó chịu khi thấy Hoàng làm như thế. Thật ra mà nói Hoàng gọi cô nhiều cũng chẳng sao, Dương có thể nhìn thấy khuôn mặt cô nhiều hơn. Được ngồi gần cô ấy đến như vậy, thật ra trong lòng anh cũng cảm thấy vui hơn nhiều, và tránh xa được ghế của Hoa anh cũng tránh xa được những lời xì xầm bàn tán của lớp, lòng anh có chút thoải mái hơn nhiều. Nhưng anh lại không thích Hoàng quá gần gũi với An như vậy, điều đó làm anh lo lắng.– Này. Bút xóa.Hoàng vẫn chọc chọc, chắc đến lần này An không thể bình tĩnh được nữa.– Đây… Cầm luôn đi, cuối giờ trả cũng được.An quay xuống nhìn Hoàng cau có.Hoàng cười hì hì. Hắn có xóa cái gì đâu, phải nói là có ghi chép gì đâu mà xóa, nhưng hắn cứ thích trêu cô như vậy, nhìn thấy cái mặt càu cạu của cô hắn cảm thấy thích thú.– Không thích thế.. nhỡ quên thì sao. Hoàng nói.– Cái đấy của tao mày cứ cầm đi quên thì thôi. Hùng quay xuống nhìn Hoàng khó chịu.– Chiều nay có phải tập tành gì nữa không đây. Hoàng nhếch lông mày nhìn Hùng nói.– Có chứ, mày đừng đi muộn nữa đấy, diễn chính mà nửa buổi mới đến là sao.– Bảo An chiều nay chờ tao đến đón, tao sẽ không đến muộn nữa. Hoàng cười, hắn liếc An.Mặt Dương tối lại, anh không mở lời như thế nào.Không hiểu sao lòng anh lúc này lại bực dọc đến vậy, có lẽ lời Hoàng nói làm Dương hết có thể chịu nổi.– Cậu đừng đến nữa. An quay xuống, mặt cô không cảm xúc nói với Hoàng.– Làm gì mà nóng thế. Hoàng bĩm môi.Dương mỉn cười, anh hài lòng vì câu trả lời của An.– Tại tao hay ngủ quên nên mới thế. Tao đến muộn có vài cái phút mà mày đã cằn nhằn. Hoàng nói với Hùng– Vài phút, người ta tập xong rồi mày mới đến. Hùng cãi.– Hay trưa nay mày về nhà tao ăn cơm luôn, chiều đi cùng luôn. Mẹ tao hay nhắc mày lắm. Dương nhìn Hoàng nói.– Ok hạt hướng Dương. Hoàng gật gù.An đã quay lên từ bao giờ đang cắm cúi ghi bài.– 3 cái cậu kia, tôi cho ra ngoài bây giờ. Cậu bàn trên còn quay hẳn xuống mà nói chuyện nữa à….Thầy giáo bỗng chỉ về phía An quát lớn.Cô nghe thấy tiếng Hoàng lầm bẩm trêu Hùng phía sau. CHƯƠNG 6 : ĐÈN XANH BẬT SÁNG (2)– Đấy Bí thư mà