
ng anh không cho cô cái cơ hội ấy, vẫn gắn chặt môi mình không rời…Và khi nhận ra môi cô đang từ từ mở ra, anh bắt đầu cuốn lấy đầu lưỡi của cô nồng nàn say đắm.Bàn tay cô di chuyển vòng lên cổ anh, tay anh siết chặt lấy eo cô kéo vào gần mình hơn.An có thể nghe rõ bên tai tiếng chạm vào tách ra …rồi lại tiếp tục chạm vào… của hai đôi môi, tiếng hai hàm rằng va chạm khe khẽ…Đầu óc cô như mê muội theo dòng xúc cảm ấm nóng đang chạy dọc cơ thể lúc này, cô thả mình theo nó…giống như thả mình rơi xuống chạm vào những đám mây…nhẹ thênh…giải phóng tất cả những suy nghĩ, những tình cảm, những nỗi buồn của mình trôi theo nụ hôn ấy. Để thứ duy nhất tồn tại ở nơi này là tình yêu!Cả người cô nép chặt vào người anh cảm giác như không còn một kẽ hở, khuôn mặt anh cũng dần đỏ bừng lên vì nhiệt độ cơ thể cứ ngày một tăng cao. Anh xoay người đặt cô xuống bên dưới mình, rời môi cô ra mỉn cười, cô cũng mỉn cười, hai má vẫn còn hồng hồng… Hai người say đắm nhìn nhau rồi lại tiếp tục cúi xuống đắm đuối trong nụ hôn tưởng như không bao giờ dừng lại….Câu trả lời của tình yêu thường nằm ở những nụ hôn.Có những nụ hôn trong sáng, có những nụ hôn toan tính, và có những nụ hôn hối tiếc. Trong cuộc đời chúng ta cũng sẽ trải qua những nốt trầm bồng trong tình yêu như vậy. Khi trẻ, chúng ta trao nhau những nụ hôn trong sáng, một tình cảm chân thành. Khi trưởng thành, sau những lần vấp ngã, chúng ta trao nhau những nụ hôn chứa đầy những lợi ích của cá nhân. Cho đến khi về già, khi nhìn lại tất cả con đường chúng ta đã đi qua, chúng ta dành cho nhau những nụ hôn nồng nàn hối tiếc. Mỗi ngày trôi qua, khi đặt môi mình lên môi người ấy bạn có bao giờ tự hỏi rằng nụ hôn này có ý nghĩa như thế nào hay không? Có lẽ An cũng đang tự hỏi chính mình điều đó, nụ hôn này với cô nó có ý nghĩa ra sao chắc có lẽ chính cô cũng chẳng thể thấu hiểu hết. Nhưng lúc này, bất chấp đó là những toan tính, hay những ngây thơ, và cả những điều hối tiếc…Cô biết rằng mình đã lại yêu. CHƯƠNG 38: CHỈ CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG TRÁI TIM EM.Chương 38: Chỉ cố gắng làm một người quan trọng trong trái tim em.Có một người đã từng nói với em rằng, ở nơi em sống chỉ có duy nhất một con đường hướng về phía biển. Dù em đang đứng ở bất cứ nơi nào, đi ở bất cứ con đường nào, nhưng một khi muốn đi ra biển thì vẫn sẽ quay về con đường ấy. Em từng ước rằng giá như đi đến tình yêu cũng chỉ có duy nhất 1 con đường, để chẳng bao giờ lạc mất nhau.Nhưng……Rồi một lúc nào đó anh sẽ thấy, có một con đường ko đi đến đâu đó chính là tình yêu.Cũng sẽ có một lúc nào đó, một ngày con đường ấy với anh như dài vô tận, anh cảm thấy mệt mỏi với những thứ trước đây từng khiến anh hạnh phúc.Và rồi cũng sẽ có một ngày, trên con đường ấy sẽ đong đầy giọt nước mặt của em, những tiếng thở dài lạnh ngắt của anh..Chúng ta sẽ làm với nhau nhưng thứ chưa từng làm, chúng ta sẽ nói với nhau những thứ trước đây chưa từng nói, quên hết những thứ ta từng hứa…Nếu ngày ấy đến….thì đó là ngày ta lạc mất nhau…Anh sẽ làm gì khi ngày ấy đến???………………………….Hà Nội đón anh bằng một ngày trời chở gió, cái lạnh mền mại lướt qua vành tai anh, phản phất đâu đó mùi vị của những ngày lạnh vẫn còn vương vẫn chưa muốn rời nơi này.Mọi người qua lại lướt qua liếc anh dè dặt, nhìn chiếc áo khoác mỏng manh của anh khẽ lắc đầu. Giữa cơn gió lạnh, anh trông lặng lẽ, phong phanh phủ lên mình một lớp bụi dày của sự cô độc.Đây là nơi anh từng sinh ra ư? Cái lạnh ở nơi này thì có thấm vào đâu so với những tuyết tan ở nơi anh sống.– Đến lúc về nhà rồi.Anh mỉn cười cúi xuống, trìu mến ngắm nhìn chiếc hộp bọc khăn đen trên tay mình.Đặt chân đến một nơi đã từng sống, mà sao anh không cảm thấy một mối thân thuộc nào lưu giữ lại nơi đấy. Đây là nơi mẹ anh khao khát được trở về, bà đã từng nói với anh như vậy, và anh luôn thắc mắc tại sao…– Bởi vì nơi đấy sẽ luôn có một người chờ đợi con.– Ai?– Con dù có đi tận đâu thì đến một lúc nào đó khi đã kiệt sức, duy nhất chỉ có một nơi con muốn trở lại. Nơi đó là nơi có người chờ đợi con.Chẳng thể hiểu nổi lời mẹ anh muốn nói, nhưng anh trở về cũng để thực hiện nốt tâm nguyện cuối cùng của bà, đưa bà về nơi có người ấy, người đã dành cả cuộc đời để chờ đợi bà.– Là anh?bố anh nói rằng em đến đón anh.Một thanh niên trẻ giơ tấm bảng hiệu viết tên anh bằng tiếng việt, mỉn cười nhìn anh rồi nhìn vào tấm ảnh trên tay mình. Cảm thấy anh hình như không hiểu, cậu ta nhắc lại bằng cả tiếng anh lẫn tiếng việt.– Go with me, Director said: “ pick you up” Ok?? Bố anh bảo em đến đón anh.– Ok..Tôi biết tiếng việt, đi thôi.Anh gật đầu kéo vali dưới chân mình lên, bước đi theo người thanh niên kia.Chiếc xe Roll Royce đen bóng nhoáng sang trọng chờ sẵn anh phía bên ngoài cổng.Nhìn chiếc xe, rồi nhìn mình trong kính nhoẻn cười. “ Thật ngột ngạt” anh thầm nghĩ rồi bước lên xe.………………………………….Những ngày rét tháng 3 không hề dễ chịu. CHƯƠNG 38: CHỈ CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI QUAN TRỌNG TRONG TRÁI TIM EM. (2)An đưa tay đóng cửa sổ lại, cơn mưa phùn rả rích làm nền nhà ẩm thấ