80s toys - Atari. I still have
Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Đêm qua anh ở đâu? – Lauren Weisberger

Tác giả: Lauren Weisberger

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326312

Bình chọn: 7.00/10/631 lượt.

g bị trễ bất kỳ việc gì cả. Lúc này cô chẳng có một nơi nào phải đến cả, và mặc dù đó không phải là một hoàn cảnh lý tưởng – hoặc là một hoàn cảnh có thể chịu đựng được – cô vẫn cả quyết không coi nó như ngày tận thế. Hơn nữa, cô đã có kế hoạch cho ngày hôm đó, là bước đầu tiến tới việc tạo lập một thói quen làm việc hằng ngày (các thói quen làm việc hằng ngày là thứ rất quan trọng, theo một bài báo nói về tình trạng thất nghiệp đăng trên số ra gần đây của tạp chí Glamour).

Mục đầu tiên trong danh mục những việc cần làm của Glamour là “Trước hết hãy thực hiện những việc mà bạn sợ nhất”, vậy nên trước khi kịp thay áo choàng mặc trong nhà, Brooke buộc mình phải nhấc điện thoại lên quay số của Margaret. Cô biết bà sếp cũ này chắc hẳn vừa kết thúc cuộc họp giao ban sáng thứ Hai với nhân viên và đã quay về văn phòng của bà để lên kế hoạch làm việc cho tuần tới. Không sai tẹo nào, bà nhấc máy ngay hồi chuông đầu tiên.

“Margaret ạ? Bà có khỏe không? Tôi là Brooke Alter đây mà.” Tiếng đập thình thịch trong ngực khiến cô nói rất khó nhọc.

“Brooke đó à! Thật vui vì cô gọi đấy! Mọi việc ra sao rồi?”

Chắc chắn là câu hỏi đó không có hàm ý gì – Margaret chỉ hỏi cho có chuyện thôi – nhưng Brooke cũng hốt hoảng mất một giây. Có phải bà ngụ ý mọi việc với Julian ra sao rồi không nhỉ? Với con bé ở Chateau kia ấy? Với tất cả những thông tin báo chí ăn ốc nói mò về cuộc hôn nhân của họ nữa? Hay bà chỉ tỏ ra lịch sự và hỏi một câu khuôn sáo chung chung thôi?

“Ồ, mọi việc tuyệt lắm ạ. Bà biết đấy,” cô nói rồi ngay lập tức cảm thấy mình thật lố bịch. “Bà thế nào ạ?”

“Ờ, chúng tôi đang cố xoay xở đây. Tôi đang phỏng vấn tìm người thế vào vị trí của cô, và tôi phải nhắc lại điều này, Brooke à, tôi thật tiếc vì những gì đã xảy ra.”

Brooke cảm thấy một tia hi vọng. Có phải bà đang ngụ ý rằng Brooke có thể đề nghị được trở lại làm việc không? Vì Brooke sẵn sàng cầu xin được trở lại làm việc, làm mọi việc, việc gì cũng được để chứng tỏ bản thân mình với Margaret. Nhưng không, cô phải có óc xét đoán chứ giờ đây họ muốn tuyển dụng lại thì trước kia bà ấy đã chẳng sa thải cô. Cứ hành động bình thường. Hãy nói những gì mi định gọi để nói rồi gác máy.

“Margaret ạ, tôi biết là tôi không mặt mũi nào mà cầu xin bà giúp đỡ nữa, nhưng… tôi đang tự hỏi không biết bà có nhớ đến tôi nếu có bất kỳ cơ hội nào tình cờ xuất hiện trong tầm quen biết của bà không ạ? Không phải ở Đại học New York, hiển nhiên rồi, nhưng nếu bà nghe ngóng thấy có bất cứ cơ hội nào khác…”

Một thoáng lặng ngừng. “Được thôi, Brooke à. Chắc chắn tôi sẽ luôn để ý giúp cô.”

“Tôi rất cảm kích về điều đó! Tôi rất nóng lòng được làm việc lại, và tôi cam đoan với bà – và sẽ cam đoan với bất kỳ nhà tuyển dụng tương lai nào – rằng sự nghiệp của chồng tôi sẽ không bao giờ làm trở ngại cho tôi nữa.”

Mặc dù có lẽ cũng tò mò nhưng Margaret chẳng hỏi thêm một câu nào sau lời tuyên bố ấy. Họ chuyện gẫu thêm một phút hoặc hai phút gì đó trước khi gác máy, và Brooke thở phào nhẹ nhõm. Việc Đáng Sợ Số Một: xong.

Việc Đáng Sợ Số Hai – gọi điện ẹ Julian để thảo luận chi tiết chuyện đi ăn cưới Trent vào cuối tuần tới – sẽ không dễ chịu như việc trước. Kể từ lễ trao giải Grammy đến nay, mẹ chồng cô hầu như ngày nào cũng gọi điện để ban cho cô những bài độc thoại tràng giang đại hải chả ai yêu cầu về cách để trở nên một người vợ thông cảm và vị tha. Những bài độc thoại đó thường bao gồm cả ví dụ về những lần cha Julian vượt rào (mức độ nghiêm trọng kể từ việc ve vãn toàn bộ nhân viên lễ tân và y tá của ông cho đến việc bỏ bà lại một mình những dịp cuối tuần cả năm trời để đi chơi golf ở xa với mấy ông bạn quý và làm những việc “có Chúa mới biết là gì”), và chúng luôn làm nổi bật lên đức tính kiên nhẫn và thông cảm dạt dào với cái giống đàn ông của Elizabeth Alter. Những điệp khúc “đàn ông bao giờ cũng là đàn ông” và “đằng sau mỗi người đàn ông thành đạt đều có bóng dáng một người phụ nữ” dần dần nghe có vẻ không chỉ lặp đi lặp lại mà còn áp đặt thẳng thừng nữa. Điều đó có cái hay là Brooke không bao giờ phải phỏng đoán xem mẹ Julian có quan tâm dù ít dù nhiều đến việc vợ chồng cô vẫn duy trì hôn nhân hay ly dị hoặc đơn giản là cả hai cùng biến mất hay không. May thay, cô có địa chỉ thoại của mẹ chồng và có thể để lại lời nhắn ở đó yêu cầu bà gửi email cho cô về kế hoạch đi lại của họ, viện cớ rằng cô không có thời gian để nói chuyện trong suốt ngày hôm đó.

Cô đang định gạch mục tiếp theo ra khỏi danh mục những việc cần làm thì chuông điện thoại reo.

“Neha à! Chào bạn thân yêu. Cậu có khỏe không?”

“Brooke à, xin chào! Mình vừa có một tin hay lắm: Rohan và mình rốt cuộc cũng sắp chuyển về New York rồi. Hè này đấy!”

“Không thể tin được. Tin này mới tuyệt làm sao! Có phải Rohan đã được một hãng ở New York mời làm việc không?” Trí óc Brooke đã bắt đầu quay cuồng với mọi khả năng thú vị: hai cô sẽ đặt tên công ty là gì, họ sẽ kiếm những khách hàng đầu tiên như thế nào, mọi ý tưởng mà cô đã nghĩ ra để quảng bá. Và giờ đây, viễn cảnh ấy đã tiến thêm được một bước nữa tới gần hiện thực hơn.