
nh ấy có chân trong đội golf ở trường đại học và đã có vài năm lang thang ở Mexico dạy đánh golf trước khi anh ấy sáng lập ra một công ty Internet, đưa nó lên sàn chứng khoán, rồi về hưu ở tuổi hai mươi chín, mặc dù dường như anh ấy vẫn làm công tác tư vấn rất nhiều, dù tớ chẳng hiểu là tư vấn cái gì. Anh ấy sống trong một căn hộ ở Khu Thượng Tây, để ở gần cậu con trai, thằng bé sáu tuổi và đang sống với vợ cũ của anh ấy- Anh ấy có một căn hộ ở London và một ngôi biệt thự ở Turks và Caicos. Và anh ấy hoàn toàn, tuyệt đối không hề biết mệt trên giường.”
Brooke áp tay lên tim và làm bộ ngã ra lưng ghế. “Cậu chỉ bịa,” cô kêu lên.
“Phần nào cơ?”
“Toàn bộ câu chuyện đó.”
“Không hề,” Nola nói và cười nụ. “Tất cả đều là sự thực.”
“Tớ những muốn mừng cho cậu, tớ thực lòng muốn thế, nhưng dường như tớ không thể thắng được cái thói cay cú của tớ.”
“Đừng vội mừng. Anh ấy bốn mươi mốt tuổi rồi, ly dị, và là một người cha. Đây không hẳn là truyện cổ tích đâu. Nhưng tớ sẽ nói rằng anh ấy là người khá tốt.”
“Thôi xin đi. Nếu không va vào cậu hoặc có đứa con thì anh ta hoàn hảo. Cậu đã kể với mẹ cậu chưa? Có khi bà sẽ nhảy dựng lên và chết ngay đứ đừ ấy.”
“Cậu đùa à? Ngay lúc này tớ có thể nghe thấy mẹ tớ nói gì. ‘Mẹ đã bảo con thế nào hả Nola? Phải lòng một người đàn ông giàu có cũng dễ dàng như phải lòng một người nghèo khó thôi…’ Úi giời, rằng tin ấy làm bà vui đến mức nào đã đủ làm tớ cụt hết cả hứng rồi.”
“Ờ, khỏi phải nói, tớ nghĩ cậu sẽ là một bà mẹ kế tuyệt vời. Cậu sẽ như mẹ đẻ ấy,” Brooke nghĩ mà buột thành lời.
“Tớ thậm chí còn chẳng thấy điều đó có gì là vinh dự cả,” Nola nói và đảo mắt.
Lúc họ ăn xong thì trời đã sẩm tối, nhưng khi Nola chạy ra vẫy taxi thì Brooke ôm bạn và nói, “Tớ sẽ đi bộ về.”
“Thật à? Mệt vã ra đấy. Cậu thậm chí không muốn nhảy lên tàu điện ngầm à?”
“Không, tớ thấy thích đi bộ.” Cô cầm tay Nola. “Cảm ơn cậu vì đã bắt tớ làm thế này, Nol. Tớ cần ai đó thúc vào đít một cái, và tớ rất vui vì cậu chính là người đó. Tớ hứa là tớ sẽ trở lại với cuộc sống. Và tớ rất mừng cho cậu và người tình taxi của cậu đấy.”
Nola hôn lên má cô rồi nhảy vào ghế sau xe. “Gọi lại cậu sau!” cô nàng nói trong lúc chiếc taxi khởi hành, và một lần nữa, Brooke lại cô đơn.
Cô đi bộ dọc đại lộ 10, dừng lại ngắm những con chó đang chơi đùa trong một bãi rào chó nho nhỏ ở phố 23, rồi đi tắt qua đại lộ 9, nơi cô đi ngược lại vài dãy phố để tự chiêu đãi mình một chiếc bánh nướng con con màu đỏ nhung và một cốc cà phê nữa ở tiệm Billy trước khi tiếp tục quay trở lại khu phố trên. Trời bắt đầu mưa và lúc cô về đến nhà thì áo khoác cô ướt sũng và đôi bốt của cô trạt thứ bùn mặn nhão nhoét đặc trưng của thành phố này, vì vậy cô trút bỏ quần áo trong hành lang và lập tức quấn mình vào chiếc chăn cashmere mà mẹ cô đan cho cô nhiều năm trước đây. Mới sáu giờ tối Chủ nhật, cô chẳng có việc gì để làm cho cả tối nay và, còn kỳ cục hơn thế nữa, chẳng có nơi đâu mà đi vào sáng mai. Một mình. Thất nghiệp. Tự do.
Với con Walter nằm cuộn tròn như quả bóng đè lên đùi, Brooke lôi máy tính ra và đọc lướt hộp thư của mình. Không có gì hay ho cả ngoại trừ một email từ người nào đó có tên là Amber Bailey, nghe có vẻ quen quen. Cô nhắp chuột mở và bắt đầu đọc.
Brooke thân mến,
Xin chào! Tôi nghĩ là Heather bạn tôi đã báo cho chị biết rằng tôi sẽ liên lạc với chị, hoặc ít nhất thì tôi cũng hi vọng rằng cô ấy đã báo! Tôi biết lời mời này của tôi quá sát nút (và chắc hẳn sẽ làm cho chị cảm thấy như đó là điều cuối cùng trên đời này mà chị muốn làm vào lúc này), nhưng tối mai có một nhóm bạn bè sẽ tụ tập ăn tối. Tôi sẽ giải thích kỹ hơn nếu chị quan tâm, nhưng nói chung họ là một nhóm phụ nữ rất thú vị mà tôi từng gặp, tất cả họ đều có… ồ, có thể nói là “kinh nghiệm” yêu đương hoặc kết hôn với những người đàn ông rất nổi tiếng. Không trang trọng gì hết, chúng tôi hầu như chỉ tụ tập với nhau vài tháng một lần và uống tới bến! Tôi hi vọng là chị sẽ tham gia cùng tôi nhé? Chúng tôi sẽ tụ tập lúc 8 giờ tối tại 128 phố 12 Tây. Thế nào cũng đến đấy nhé! Sẽ rất chi là vui.
xoxo, Amber Bailey
Ngoài sự nhiệt tình dùng dấu chấm than nhiều quá mức, Brooke nghĩ email này có vẻ rất thú vị. Cô đọc lại một lần nữa và rồi, chẳng nghĩ ngợi gì và không để ình kịp nại ra một ngàn lẻ một lý do mà cô không nên đi, cô nhấn nút Trả lời và viết:
Amber thân mến,
Cảm ơn vì lời mời. Nghe hệt như lệnh của bác sĩ vậy. Tối mai tôi sẽ gặp cô ở đó. Chúc mọi điều tốt đẹp nhất, Brooke.
“Có thể là một thảm họa đấy, Walter à, nhưng tao chắc chắn chẳng có gì khá khẩm hơn để làm cả,” cô nói và đóng sập laptop lại rồi kéo con chó Tây Ban Nha lên lòng mình. Nó nhìn cô chăm chăm và thở phì phò, cái lưỡi dài hồng hồng của nó thè ra khỏi miệng.
Không cảnh báo trước, nó sán lại liếm mũi cô.
“Cảm ơn, bạn nhỏ,” cô nói rồi hôn đáp lại nó. “Tao cũng yêu mày.”
Chương 17 – Phần 1
17
Lão Ed mặt người dạ thú thích chơi gái điếm
Sáng hôm sau, khi Brooke thức giấc và nhìn đồng hồ thì đã chín giờ rưỡi, cô giật thót tim và nhảy ngay khỏi giường. Rồi cô mới nhớ ra: cô khôn