
cơn bão tuần trước đã tan chảy hết. Cảm thấy được tiếp thêm sức sống và tự hào về sự hăng hái của mình, cô tắm một chầu nước nóng thật lâu. Tiếp theo, cô tự thưởng ình hai mươi phút xa xỉ dưới chăn, để tóc khô tự nhiên trong lúc cô đọc vài chương sách, và sau đó cô chén một bữa ăn nhẹ đủ chất: một bát trái cây xắt miếng, một phần tư cốc pho mát đã tách kem, và một chiếc bánh xốp nướng bằng bột mì xay nguyên cám kiểu Anh. Chỉ sau khi ăn xong cô mới bắt đầu cảm thấy đủ sức để dọn dẹp căn hộ.
Việc tổng vệ sinh ngốn mất ba tiếng đồng hồ và tác động lên tâm trạng của Brooke nhiều hơn bất cứ cái gì khác mà cô có thể tưởng tượng ra được. Lần đầu tiên trong nhiều tháng, cô lau bàn ghế, hút bụi và cọ sàn nhà, mặt bàn bếp và phòng tắm. Cô gấp lại quần áo trong tủ áo của mình (nhưng phớt lờ đồ của Julian), lọc bỏ quần áo cũ không mặc đến ở tủ quần áo chung của họ ra, xếp dọn ngăn nắp cả phòng treo áo khoác ở hành lang lẫn các ngăn kéo bàn trong phòng khách, và cuối cùng, sau phải đến hàng năm trời chần chừ, bây giờ cô mới thay ống mực máy in, rồi cô gọi nhà cung cấp dịch vụ viễn thông Verizon thông báo về một nhầm lẫn trong hóa đơn tính tiền của họ, và ghi một giấy tự nhắc mình lên lịch lần khám phụ khoa định kỳ hằng năm ình, những cuộc hẹn khám răng cho cả hai vợ chồng (dù cô có điên ruột đến mức nào thì cô cũng không mong anh bị sâu răng), và một cuộc hẹn với bác sĩ thú y để tiêm phòng dịch nhắc lại cho con chó Walter Alter.
Cảm thấy mình chẳng khác gì một nữ thần hiệu quả và tổ chức, cô mở tung cánh cửa khi nghe thấy tiếng gõ lúc ba giờ đúng và chào đón Nola với nụ cười tươi rói.
“Ô, cậu lại trở lại làm người rồi kìa. Có phải là son không đấy?”
Chương 16 – Phần 2
Brooke gật gật đầu, hài lòng với phản ứng của bạn. Cô nhìn Nola đang săm soi căn hộ của cô.
“Ấn tượng đây!” Cô nàng huýt gió. “Phải nói là tớ đã không hi vọng nhiều vào cậu, và tớ rất mừng vì đã nghĩ sai.” Cô nàng kéo một chiếc khoác đen hai hàng cúc từ phòng treo áo khoác ở hành lang đưa cho Brooke. “Đi thôi, chúng ta sẽ cho cậu thấy thế giới bên ngoài trông ra sao.”
Brooke theo chân bạn mình xuống phố, lên ghế sau một xe taxi, và, cuối cùng đến một bàn kê ghế dài ở Cookshop, một trong những chỗ ăn bữa ăn nhẹ yêu thích của họ ở Tây Chealsea. Nola gọi ỗi người một tách cà phê và một ly cocktail Bloody Mary và ép Brooke phải uống mỗi thứ ba ngụm trước khi để cho cô được có ý kiến. “Đó,” cô nàng dịu dàng nói trong lúc Brooke buộc phải uống. “Thấy khá hơn rồi phải không?”
“Ừ,” Brooke nói và đột nhiên phải kìm chế để khỏi bật khóc. Một tuần nay thỉnh thoảng cô lại khóc, và bất kỳ cái gì – hoặc chẳng vì cái gì cả – đều có thể khơi dòng lệ chảy. Giờ đây là hình ảnh một đôi trạc tuổi cô đang chung nhau ăn một suất bánh mì nướng kiểu Pháp. Họ giả vờ giành nhau từng miếng một, người này ra vẻ xiên một miếng trước khi người kia cắm cái nĩa vào. Rồi họ cười và trao nhau cái nhìn như muốn nói Thiên hạ đâu còn ai khác ngoài anh với em. Cái nhìn mà bây giờ Julian đem ban phát cho những người lạ trong những căn phòng khách sạn.
Và lại đến nữa rồi đây. Cái hình ảnh trong trí tưởng tượng với Julian và Janelle trần truồng quấn lấy nhau, hôn nhau say đắm. Anh dịu dàng cắn môi dưới của con bé đó, y hệt như anh vẫn làm với…
“Cậu không sao đấy chứ?” Nola hỏi và với tay qua bàn để đặt lên tay Brooke.
Cô cố gắng cầm những giọt lệ lại, nhưng rồi không thể. Gần như ngay lập tức, những giọt nóng bỏng to tròn tuôn lã chã xuống má cô, và mặc dù cô không nức nở hay hổn hển lấy hơi hoặc rung người lên, nhưng Brooke vẫn cảm thấy như mình không bao giờ nín được. “Tớ xin lỗi,” cô vừa thảm não nói vừa lau nước mắt bằng chiếc khăn ăn một cách kín đáo nhất có thể.
Nola đẩy ly Bloody Mary của Brooke lại gần cô hơn. “Một ngụm nữa đi. Thế đây. Khóc là điều hiển nhiên rồi, bạn thương ơi. Hãy trải lòng ra.”“Tớ xin lỗi, thật bẽ mặt quá,” Brooke thì thầm. Cô nhìn quanh và thở phào nhẹ nhõm khi thấy dường như không ai nhìn mình cả.
“Cậu đang buồn giận. Điều đó là tự nhiên thôi,” Nola nói, dịu dàng như chưa bao giờ Brooke nghe thấy. “Gần đây cậu có nói chuyện với anh ấy không?”
Brooke cố gắng hết mức để xì mũi một cách lịch sự và ngay lập tức cảm thấy có lỗi khi làm điều đó bằng chiếc khăn ăn vải của nhà hàng. “Bọn tớ vừa nói chuyện tối hôm kia. Anh ấy ở Orlando, hình như là đang làm gì đó cho Disney World, và anh ấy đang chuẩn bị sang Anh một tuần. Biểu diễn có cát xê tại lễ hội âm nhạc lớn gì gì đó thì phải? Tớ cũng không rõ lắm.”
Miệng Nola mím lại.
“Chính tớ là người bảo anh ấy rằng chúng tớ cần có thời gian, Nol à. Tối đó tớ đã yêu cầu anh ấy ra đi và bảo anh ấy rằng bọn tớ cần có khoảng cách để suy nghĩ cho rõ mọi việc. Anh ấy ra đi chỉ vì tớ cứ khăng khăng đòi thế,” Brooke nói mà băn khoăn không hiểu sao mà mình lại vẫn bênh vực Julian thế.
“Vậy thì khi nào các cậu sẽ gặp lại nhau hả? Anh ấy có định hạ cố về nhà sau chuyến đi Anh không?”
Brooke lờ đi ý mỉa mai. “Anh ấy sẽ về New York sau chuyển đi Anh, đúng thế, nhưng anh ấy sẽ không về nhà. Tớ đã bảo anh ấy rằng anh ấy p