Snack's 1967
Cô Gái Đông Dương

Cô Gái Đông Dương

Tác giả: Bảo Nhung

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323274

Bình chọn: 10.00/10/327 lượt.

ng. Nhiều lúc Phương sợ, mẹ chỉ như một cây nhỏ yếu ớt làm sao chống lại được cả trời mưa bão? Có nên không khi mà công lý chỉ còn một phần nghìn ánh sáng của hy vọng? Những lúc như vậy, mẹ lại an ủi và động viên cô.

Thật buồn cười biết bao, lẽ ra cô phải động viên và cổ vũ mẹ chứ ?

Và một tin đau buồn nữa là bố đã kết hôn với cô Nguyên. Mẹ chắc đau lòng lắm nhưng mẹ vẫn cười ” Bố con đã làm theo tiếng gọi trái tim “… Phương thì không cứng rắn được thế, cô khóc nức nở… Mặc dù đã chúc bố hạnh phúc với cô Nguyên , nhưng cô lại luôn cầu mong có một sự cố trong ngày cưới của bố… Bố vui bao nhiêu thì mẹ con cô lại buồn bấy nhiêu… Ở quê nhà, bố có nhớ cô gái xinh đẹp Hiền Lan đứng dầm mưa chờ bố từ sân bay đưa tiễn người yêu về ? Bố có nhớ những giọt nước mắt tủi phận của mẹ hàng đêm? Và bố có nhớ đứa con nghịch như quỷ sứ và ngang bướng của bố? Bố có nhớ không?…..

Cay Đắng Nơi Đất Khách

Cuối năm học, trường của Tố Phương tổ chức buổi dạ hội tốt nghiệp của lớp 12. Đâu đâu cũng thấy chuyện tìm bạn nhảy, náo nức chuyện váy áo, trang điểm… Chuyện học hành như rơi vào quên lãng… Hầu như cả trường đều biết Henry sẽ đi cùng Tố Phương, nhưng một vài cô vẫn… không thể bỏ qua cơ hội lại gần cậu… mời mọc… dù chỉ để thấy đôi mắt ngạc nhiên của Henry…

Tối hôm đó,Phương mặc chiếc váy dạ hội và tự… trang trí đầu tóc mình. Không biết xử lý ra sao, cô buộc thành búi đằng sau, cài thêm một bông hoa hồng trắng đang nở rộ… Ngắm mình trong gương, Phương vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó… không có nó, bộ váy như không có hồn… Phương cầm chiếc hộp khảm trai lên và lấy một chiếc vòng ra. Đeo chiếc vòng trên tay, Phương không còn cảm giác trống trải nữa.. Bà dì của Duy nói rằng thiết kế cái áo này cho Phương, duy nhất mình Phương thôi… chắc là ở ý này… Chiếc váy chỉ hoàn hảo khi có chiếc vòng trên tay !

Buổi dạ hội đẹp lộng lẫy những bóng hồng thướt tha… Ai ai cũng dịu dàng hẳn đi trong những bộ váy dài, mềm mại… Henrry đón Phương ở cửa phòng nhảy, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ vẻ đẹp trong sáng của Phương… Bông hoa màu trắng tinh khiết lóng lánh những sắc màu của ánh đèn hệt như đang ngậm sương đêm. Chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt, nhẹ nhàng thanh thoát ôm lấy thân hình mảnh mai nhỏ bé của Phương… khiến cô như một nàng tiên nhỏ, lúc nào cũng có nụ cười ngự trị trên môi…

Phương nhảy đẹp, mềm mại theo sự dìu dắt của Henry… Quên đi cảm giác chua chát của kẻ đến sau, Henry để hết lòng vào điệu nhảy… để hạnh phúc được tràn trong lòng… Tố Phương đang ở trong vòng tay cậu, hiền hậu và dễ thương quá đỗi… Chẳng cần biết tương lai, cũng chẳng cần biết quá khứ… hiện tại là điều Henry mong mỏi và nâng niu… Chỉ cần luôn ở cạnh cô thôi ! Chỉ cần duy nhất điều ấy !

Được một điệu thì Henry phải lên hát, Phương lang thang dọc sân trường. Đến bờ hồ nhỏ ở đắng sau lưng dãy lớp học, cô tựa vào lan can, đứng nghĩ ngợi. Gió thổi mát rượi. Tiếng reo hò cổ vũ cứ ào lên mỗi lúc một lớn… Đám đông đang bị kích động vì giọng ca tuyệt vời của Henry. Phương thấy buồn buồn. Nhật Duy chắc đang ngồi học… MỌi người đang tất bật với công việc trong ánh nắng đầu hạ… Hạ về ! Phương không còn được nghe tiếng ve kêu xao động không gian, không được nhìn phượng đỏ thắm, bằng lăng tìm ngát những con đường… Nỗi đau như lại cồn lên… Nước Mỹ xa hoa và lộng lẫy cũng chẳng bằng quê hương mình… Xa quê mới thấy quê hương đẹp biết bao , đẹp hơn tất cả….

_ Nghĩ gì vậy Phương?

Phương quay ra, Henry đã đến bên cạnh, mỉm cười. Phương nhận ra tiếng ồn ào đã lắng xuống và nhạc nhảy vui vẻ đã vang lên… thánh thót, nhịp nhàng… Gió thổi tung mái tóc nâu sẫm của Henry , khuôn mặt cậu lấm tấm mồ hôi…nhưng vẫn ngời lên một niềm lạc quan say mê bất tận… Cậu nhìn sâu vào mắt Phương, Phương mỉm cười đáp lại :

_ Nghĩ về quê hương !

_ Cậu không thể coi đây là quê hương thứ hai của cậu? _ Henry kêu lên khắc khoải _ Nước Mỹ cũng có những thứ đáng để bạn yêu thương, lưu giữ chứ?

Phương quay đi, không nói gì.. mà đúng hơn là không thể nói… Đối với mỗi người, quê hương là niềm yêu dấu tự hào, chẳng cớ gì mà ta lại đi chê bai quê hương của người khác cả… Phương không yêu được nước Mỹ, nhưng chưa thấy ghét… Vậy là quá tốt rồi phải không?

Henry, xoay người lại, hơi tựa người vào thành lang can… Gương mặt Phương nghiêng nghiêng, dịu dàng…

_ Phương có biết dạo gần đây Henry cứ hay mơ về Phương hay không nhỉ?

Phương hơi quay lại, im lặng nghe cậu nói :

_ Những cơn ác mộng thì đúng hơn… Henry sợ Phương bỏ đi lắm… Vĩnh viễn không được thấy Phương trong tầm mắt… Không còn gì có thể tồi tệ hơn…

_ Có thể hứa với mình một câu không Phương?

_ Mình… không biết…

_ Hãy ở bên cạnh Henry mãi được không… Mình không cần Phương nghĩ về mình như đang nghĩ về Duy , mình không cần Phương yêu nhiều như thế… Chỉ xin Phương đừng bỏ đi…

Giọng Henry thiết tha đến mức, Phương thấy trái tim run nhè nhẹ… Có người yêu thương cô như thế… vậy mà cô không thể đáp lại… Giống như mình mang một tội lỗi rất lớn, không bao giờ có thể đáp đổi được…

Khẽ lắc nhẹ đầu, Phương đưa tay lên… Chiếc vòng sáng lấp lánh dưới á