
ủa bạn rồi hất nhẹ sang bên kia, khuôn mặt giả đò như… đau đớn. Henry ngồi trên… chỉ biết lo lắng không yên !
Sự quyết tâm đã làm nên chiến thắng. Đội 11B6 nhanh chóng thắng ở Hiệp 1 tỏng khi hàng ngũ đội 11A4 rối loạn. Giờ nghĩ giải lao, Phương bị một người lạ gọi ra. Vừa đi tới chỗ hẹn, Phương vừa cười thầm…
Elizabeth đăm đăm nhìn Phương , nỗi căm ghét như muốn trào ra ngoài. Phương tấn công trước :
_ Cô định bày trò gì tiếp theo đây? Quá trễ rồi.. Tối qua, Sa_ ra đã bị tôi cho nhừ… đòn rồi!
Elizabeth sa sầm nét mặt , song cô ta bình tĩnh lại, lên giọng:
_ Đã biết Sa_ ra thì chắc biết tôi ghét cô lắm, và muốn loại cô ra khỏi cuộc chơi…?
Phương khoanh hai tay trước ngực, thách thức :
_ Định bắt tôi vờ thua trong trận này?
_ Đúng… Nếu không Sa_ ra không được yên đâu !
Phương nhìn xoáy vào Elizabeth, trong lòng gợn lên một chút ghê tởm…
_ Cả bố Sa_ ra nữa chứ? _ Phương mỉa mai _ Là người của gia đình cô mà… luôn làm theo lệnh chủ hình như là một quy tắc?
Elizabeth giang tay định cho Phương một cái tạt tai thẳng cánh nhưng Phương đã giữ lại, cô nhếch môi , đe dọa :
_ Đừng nghĩ đến chuyện làm hại ai nữa… Tôi đã biết rất nhiều việc làm không chính đại của gia đình cô, có cần phải nói ra không? Cánh nhà báo rất thích đó?
Elizabeth quay mặt đi, nói :
_ Mày như mẹ mày… đều ngoan cố cả !
Tố Phương nói với theo khi Elizabeth sắp đi vào phòng thay đồ :
_ Hãy chơi như những đấu thủ trong sạch…
Tố Phương mỉm cười một cách mỉa mai. Đâu có muốn xen vào chuyện của mẹ nhưng cô ta quá ngang ngược…
Trận đấu kết thúc, thật bất ngờ, đội bóng chuyền bách chiến bách thắng của 11A4 đã hoàn toàn thất bại trước 11B6. Cả đội hân hoan giơ cao cúp vô địch trường và nhận một suất tham dự bóng chuyền nữ học đường toàn bang… Elizabeth nhìn Phương căm thù… Có trời mới biết được cô ta nghĩ gì !
……………………………..
Cả trường ồn ào lên vì cả ba hotboy của trường đều nhận được thư từ Mỹ gửi về. Và bọn con gái lớp 11 văn biét là ai gửi nên tung tin thất thiệt làm… tụi con gái tức điên lên… Phương đã gửi cho 5 người, 4 tên con trai và Mỹ Phương nữa, mỗi người hai tấm ảnh của cô, chỉ có Nhật Duy được nhận 3 cái. Một chiếc là hình cô chụp với các bạn trong lễ sinh nhật, một là hình cô quay hai vòng đánh bóng trong trận đầu tiên đến trường, riêng cái ảnh của Nhật Duy thì là hình cô cười chụp riêng trong lễ sinh nhật.
Ai ai cũng hạnh phúc như điên khi nhận được thư Phương. Mỹ Phương và lũ bạn khen Henry đẹp trai không bút nào tả xiết… Có đứa ao ước được nghe cậu hát và xin tình nguyện dâng con tim mình… Quốc Bảo và Bảo Quốc lại thấy tự hào và sung sướng vì Phương vẫn giữ nguyên được phong cách… nổi trội ngày nào…
KHi nhận được thư của Phương, Việt Hùng bất ngờ lắm. Tay run run mở bì thư, tim đập loạn xạ.
TỤi con trai ở bên cạnh trực cướp thư… Hai ảnh lấy ra và bọn con trai nhào tới… Việt HÙng vụt đứng lên và hét :
_ Phương đã trả lời rồi !
_ Ai? Xem nào?
_ Tớ xem trước…
Mặc kệ lũ bạn nhao nhao, Việt Hùng cứ một tay nâng ảnh trước mặt, một tay cứ hất bất kể đứa nào nhào vào… Lớp nhộn nhạo…. vui kinh khủng !
Nhật Duy xem ảnh mà ấm ức tức… Henry cũng đẹp trai quá chứ? Vậy mà Phương bảo vẫn thua mình… An ủi vậy ai chịu được? Hắn ta tự nhiên choàng tay ôm cổ Phương cười nhăn nhở như trêu ngươi Duy…
Phương Doanh tò mò ghé mắt vào . Nhật DUy vội úp ảnh vảo ngực mình :
_ Ảnh của tớ !
Ngăn nụ cười lại, Doanh nhíu mày :
_ Phương là bạn mọi người mà. Ai cũng mong bạn ấy, cậu là lớp trưởng không thế ích kỷ như thế?
Nhật Duy ngậm ngùi đưa hai ảnh cho bạn bè xem, riêng ảnh Phương dịu dàng chụp một mình cậu giữ riêng cho mình… Phương hiền dịu đến không ngờ ,.. giống như cô gái của hôm chia tay ấy !
_ Ai vậy anh? _ GIọng nữ vang lên bên tai Duy. Cậu ngẩng lên, ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt Thục Uyên đo đỏ , giận dữ… Thục Uyên nói :
_ Anh ra đây có chuyện muốn nói !
Duy mỉm cười. Cậu theo Uyên ra hành lang đã vắng người… Uyên vào đề luôn :
_ Đó là ai vậy? Cả trường đang đồn ầm lên kia kìa…
_ Đó là bạn anh !_ Duy nói tỉnh _ Có vẫn đề gì không?
_Có ! _ Uyên cau có _ Em không thích thế !
Duy nhìn Uyên nghiêm khắc :
_ Em đừng ích kỷ như thế… Bạn anh chứ không phải bạn em mà em có thể nói kiểu đó… Hãy quay trở lại là em đi !
Mặc cho Uyên đứng sững ở hành lang, Duy bỏ vào trong lớp… Một cơn gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc quăn tít vương trên trán. Uyên nghe lòng mình mằn mặn, nhâm nhẩm những nỗi đau… Duy và cô, mỗi lúc một xa nhau… Anh bảo cô trở lại là bản thân mình… Những gì đã xảy ra cho cô? Những gì đã làm cô xấu đi trong mắt Duy?… Hay anh không còn như xưa nữa?
Thời gian cứ trôi đi vùn vụt… Cuộc sống cúa con người theo đó mà cũng biến đổi theo. Tố Phương bị cuốn vào guồng quay của học tập, vươn lên để khẳng định mình. Cô vẫn chơi thân thiết với Henry , Tony, Jalet và Sa_ra.
Hàng ngày dành một chút thời gian để trò chuyện cùng Nhật Duy, đôi khi là Việt Hùng hay Mỹ Phương. Mẹ vẫn tận lực làm việc và điều tra ngoài lề. Mọi dữ liệu đều do Tố Phương xử lý và gửi một bản về bên Nhật Duy để cậu giữ hộ. Sự đe dọa càng lớn , mẹ càng cứng rắ