Teya Salat
Cô Gái Đông Dương

Cô Gái Đông Dương

Tác giả: Bảo Nhung

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323301

Bình chọn: 7.00/10/330 lượt.

quả bóng xẹt nhanh trên đầu đối thủ khiến 5 tên đều tưởng mình nhìn thấy bóng và giơ tay bắt. Nhưng kết cục bóng đã nằm lọt ở dưới đất. Hiệp 2 B6 lại thắng.

Trên đà thắng lợi, Đội b6 đè bẹp đối thủ một cách không thương tiếc ở hiệp ba, giành chung cuộc với chiến thắng 3-0 lừng lẫy…

Đúng như giờ hẹn, Nhật Duy gọi điện sang. Phương liến thoắng thuật lại trận đấu cho Duy nghe, dứt lời là một câu nghiêm trọng :

_ Quà đâu? Bao giờ tới? Đã gửi chưa?

Nhật Duy cười trong máy , đùa :

_ Tớ biết cậu thể nào cũng thắng mà…Tớ đã gửi rồi…

_ Là gì vậy? _ Phương hý hửng

_ Phương hãy bước ra ngoài ban công, ngước nhìn lên bầu trời…

Phương nhíu mày, nhưng vẫn làm theo. Bầu trời đen thẫm, có một vài vì sao nhỏ nhoi đính trên đó như lạc điệu… Một ngôi sao xa xăm đứng lẻ loi ở tận cuối trời…

_ Này… định ” xù” hả? Trên trời thì có gì ngoài sao?

_ ” The star What is in the sky far away is the missing heart “… Phương, I love you !

Phương lặng đi nghe trái tim mình đập mạnh.. Ngôi sao xa xăm kia nhấp nháy mãi không thôi…

_ Tối mai ngôi sao đó lại mọc trên bầu trời của Duy… gửi theo nỗi mong nhớ của Phương…

Im lặng. Hình như Phương nghe thấy rõ trái tim hai đứa đang rung động dịu dàng… Khẽ nhắm mắt lại, Phương như thấy Duy xuất hiện bên cạnh mình, vẫn nụ cười dịu dàng, trên tay là một vì sao đang tỏa sáng… Trái tim của Duy đó… Duy trao tặng mãi mãi cho Phương !

Sáng sớm, Tố Phương tỉnh dậy, và thấy mình cần phải nữ tính hơn một chút, dù gì cũng sắp đến ngày sinh nhật ! Phương buông xõa mái tóc dài ngang vai, kẹp nhẹ nhàng chiếc kẹp Duy tặng vào năm ngoái… Vương vất đâu đó, đôi tay nhẹ nhàng của Duy trên làn tóc… Phương chọn một bộ váy xanh nhẹ trong bốn bộ Duy tặng, thấy kỳ lạ với bản thân mình trong gương. Con bé đó xinh xắn như một cô tiểu thư nhà lành, đôi mắt tròn đen láy nhìn lại Phương , môi mỉm cười e ấp… Tự nhiên lại muốn biết Duy nghĩ gì vào ngày hôm đó khi thấy cô mặc chiếc váy này quá…

Cả lớp hoàn toàn bất ngờ, Tony thì tặc lưỡi, Henry ngắm Phương từ xa. Không nói lời khen ngợi nào vì chợt thấy ngôn từ bình thường sẽ không truyền tải được hết những cảm xúc trong lòng cậu…

Elizabeth nhìn Phương với con mắt tức giân. Có lẽ cô ta đang trào lên sự căm phẫn đến nỗi chết đứng ở cửa nhà vệ sinh. Jalet cười khúc khích :

_ Cẩn thận mất ngôi vị hoa khôi đó !

Ngày hôm sau, Phương chọn chiếc váy trắng mềm mại , trang điểm thêm chút ít cho đôi môi thêm hồng. Cả lớp lại ồn ào vì Phương khác quá… Phương cười, hơi ngượng khi có ai đó coi cô như biểu tượng cô những cô gái Đông Nam Á…

Giờ ăn trưa, Tố Phương uể oải đứng dây. Jalet đã vọt đi đâu mất. Cô cùng Alice xuống phòng ăn. Điều bất ngờ là cả phòng ăn tối om vì đã đóng tất cả rèm lại. Giữa phòng những ngọn nến lung linh sáng rực… Tố Phương mỉm cười. Giọng hát của Henry vang lên :

_ ” Happy birthday to you!”, sau đó mọi người cùng vỗ tay cùng hát. Alice kéo cô lại chiếc bàn. Một luồng sáng chiếu rọi đúng chiếc bàn đặt bánh sinh nhật, Phương nheo mắt nhìn. Jalet, Henry , Tony đang đứng trước mặt cô, nụ cười đọng trên môi.

_ Hãy thổi nến và ước đi Phương !

Phương gật đầu, và ước ao… Ước cho mọi người hạnh phúc, ước được gặp lại Nhật Duy…. Ước cho hai ước mơ kia được thực hiện !

Nến tắt, các rèm cửa được kéo ra, và tiếng vỗ tay hoan hỉ vang lên…

Một người từ ngoài chạy vào , tay ôm mấy món quà, cô bé đó cười với Phương :

_ Quà vừa nãy người đưa thư mang đến… Từ Việt Nam đó… Tớ nghĩ cậu mong lắm nên vội đem đến !

_ Cảm ơn bạn !

Alice giục cô mở quà, trước tiên là quà ở Việt Nam gửi sang… Chiều bạn, Phương chọn món quà có giấy bọc hình mặt trời tươi tắn…. Một mùi thơn quen thuộc tỏa ra khiến tim Phương ngây ngất…

Phương thốt lên bằng tiếng Việt :

_ Hoa sữa !

Cả bọn ngơ ngác không hiểu nhưng cũng gật gù vì hương thơm lạ lùng của loài hoa màu trắng tinh khiết… Hoa vẫn tươi, dịu dàng trong lòng tay Phương… Jalet kêu lên :

_ Cho mình xem với….

Đưa cho bạn xem bằng đôi tay trân trọng, Phương mỉm cười. Ai đó giục Phương đọc bưu thiếp. Cô hơi đỏ mặt, nhưng cũng đọc lên :

” Tố Phương thân yêu,

Cả Hà Nội đang thơm lừng hoa sữa. Con đường chúng ta đi ngày trước cũng đã rực rỡ sắc trắng của hoa… Duy muốn gửi cả Hà Nội sang cho Phương , nhưng không thể… Chỉ có cành hoa này mang hương sắc mùa thu Hà Nội… Hãy luôn là chính mình nghe Phương…

I love you.

Nhật Duy ” Jalet ngẩn ngơ :

_ Lãng mạn quá ! Gửi cả Hà Nội đến ư?

Mark cười, Tony nâng cành hoa lên, hít hà :

_ Ở Hà Nội có thứ hoa lạ này à? Mùi thơm quá… Phục anh chàng này thật !

Henry che giấu sự ghen tỵ tận sâu đáy lòng, ngắm nhìn Phương đang trong niềm hạnh phúc. Cô xinh đẹp một cách mềm mại , trầm lắng với đôi má ửng hồng vì ngượng ngập, đôi mắt long lanh sáng như hai vì sao trên bầu trời đêm nhung mượt… Những tính cách tưởng như đối lập trong cô lại hài hòa , đáng yêu đến thế… Chưa từng có một cô gái nào lại mang đến cho cậu cảm giác… đắm say này…

Tố Phương cầm một món quà nữa lên, mở ra và ngạc nhiên. Một chiếc xược tóc nhỏ , thanh mảnh màu đen có đính những hạt đá màu trắng nhỏ li ti… kèm theo một lá thư…