
t mình, khuôn mặt ngơ ngác làm cả bọn cười ầm lên.
Mỹ Hạnh mắc cỡ, cô đám Anh Khoa :
– Ông muốn tui điếc hay sao mà la lớn dữ vậy?
– Bà nhìn coi. Trong khi mọi người đùa giỡn với nhau, còn bà thì ngủ.
– Rồi có chết ông không ?
Anh Khoa gãi đầu :
– à, chuyện đó thì không có . Nhưng khó coi vô cùng.
– Mặc kệ tui. Đúng là làm chuyện tào lao.
– Ừ, tui tào lao đó . Rồi sao?
Phi Cường giảng hòa :
– Thôi, tất cả chỉ là giỡn, đừng coi là quan trọng có được không ?
– Anh có thấy…
Hồng Thắm kéo tay Mỹ Hạnh :
– Mày biết tính của Anh Khoa mà, nó đâu cố ý . Hai bên hạ hỏa giùm đi, nếu không sẽ thiêu đốt những người trong xe này hết đấy. Kim Quy xởi lởi :
– Sơn Du đã làm xong bài thơ đối đáp rồi nè.
Tuyết Nhật hòa theo :
– Mọi người im lặng nghe Nhật đọc nè . Bài đầu là của Anh Khoa :
“Chẳng biết rằng hoa có chủ hay chưa,
Thấy hoa xinh đẹp dạ thắm ưa
Hoa ơi ! Hương nhị còn đương đỗ,
Hãy vẻ yêu hoa sẽ hưởng thừa”
Cả bọn vỗ tay :
– Hay, phát hiện một nhân tài trong lá ủ.
Tuyết Nhật hắng giọng :
– Kế tiếp là bài thơ đáp lại của Sơn Du :
“Hoa không muốn nở nhụy không tàn,
Bởi vì ong bướm chỉ ghé sang.
Nên hoa chẳng nở làm chi nữa,
Thân cành làm chủ đủ hoa tươi ”
– Tuyệt vời luôn . Anh Khoa – Sơn Du làm một cặp bài trùng được rồi.
Anh Khoa rùng mình :
– Mấy người muốn tui chết chắc ? Anh Cường bự con hơn tui đấy.
Thu Đông vả vào miệng mình :
– Đông nói sai, Đông xin lỗi. Đông xin lỗi.
Hồng Thắm nắm tay bạn, đưa ra trước miệng Sơn Du :
– Xin cô cho biết, cô nghĩ gì khi đã xuất khẩu thành bài thơ vừa rồi? Có phải cô không có lòng tin đối người đàn ông ?
Đông Triều chép miệng :
– Thời gian trôi qua, chúng ta không để ý . Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình già.
Trường Giang nhướng mắt :
– Mày đang tiếc nuối tuổi xuân ?
– Có thể vậy.
– Nhưng tao thấy Phi Cường có như chúng ta đâu.
– Bởi vì số phận Phi Cường tốt đẹp hơn tao với mày. Nó có vợ hứa hôn, sự nghiệp vững vàng và một gia đình hạnh phúc.
– Đông Triều ! Tao nghe nói Sơn Du…
– Đó chỉ là lời đồn, thực chất của nó không phải như vậy.
Lại tiếng của Anh Khoa :
– Đến nơi mà chúng ta muốn đến rồi các bạn ơi.
Thi Cẩm càu nhàu :
– Thật sự không thể chịu nổi.
Phi Cường, Trường Giang, Đông Triều chỉ cười chứ không nói. Chuyến đi này, anh chỉ muốn hòa bình chứ không muốn chiến tranh . Hy vọng Thi Cẩm sẽ hòa nhập và cùng vui vẻ.
…
Sơn Du buông người xuống giường, cảm giác rũ sạch bụi đường và ngủ ngon trong nệm ấm chăn êm nó thoải mái làm sao. Cô uốn người lấy tay làm gối, mắt lim dim tận hưởng cảm giác dễ chịu. Trời Đà Lạt lạnh thấu xương, lại làm biếng xuống phố . Thôi thì đánh một giấc trước đã rồi tới đâu thì tới.
Thu Đông đẩy bạn :
– Tối nay tao ngủ chung với mày nghe Sơn Du?
– Ừ . Lạnh, ngủ càng đông càng ấm.
Cô nhìn quanh :
– Căn phòng này có tất cả là sáu giường . Giường thì rộng . Thôi, tối nay ba đứa dồn một giường đi.
– Còn dư một người.
– Ai?
– Thi Cẩm.
– Bộ không có giường cho cô ta ngủ sao?
Sơn Du kéo chăn chùm đầu :
– Thôi, không nói nhiều với mày nữa. Tao ngủ đây.
– ê, không được . Chờ mấy đứa tắm xong còn xuốn tầng trệt của khách sạn dùng cơm nữa.
– Đã nói buồn ngủ rồi cho vàng, tao cũng không tha thiết . Mày đừng làm phiền tao.
Nè, nè, không đi ngắm cảnh Đà Lạt sao?
– Thiếu gì thời gian.
Thu Đông chịu thua, nhìn bạn đi cào giấc ngủ . Cô sửa chăn ngay ngắn cho bạn.
– Có lẽ nó quá mệt.
Hồng Thắm từ trong phòng tắm bước ra :
– Mới đây mà đã ngủ rồi à ? Gọi Sơn Du dậy cho nó ăn cơm.
Mỹ Hạnh cản lại :
– Nên để co Sơn Du ngủ đi. Giấc ngủ với nó cần thiết lắm . Hôm qua nó thức trắng đêm đó . Mày không thấy sao?
– Ừ, cũng được . Nhưng ai ở lại với Sơn Dủ Không thể bỏ nó một mình được . Chuyện mấy lá thư và bó hoa vẫn còn ám ảnh tao, huống chi là nó . Hy vọng chuyến đi này, tinh thần nó được hồi phục.
Mỹ Hạnh chép miệng :
– Chúng ta đừng nên suy đoán nữa. Có người ganh ghét muốn hại Sơn Du thôi. Chứ chẳng có tên tâm thần nào cả.
– Cũng có thể nói vậy. mọi vấn đề liên quan đều phải nghi ngờ.
Thu Đông gật đầu :
– Tao cũng nhĩ… nhưng tao cảm nhận được, cách hành văn trong những lá thư là của on gái.
Tuyết Nhật tiếp lời :
– Những lá thư trước thì tao không biết . Còn hai lá thư sau tao nghiên cứu nhiều lần rồi. Chắc chắn một trăm phần trăm là ngôn ngữ của con gái.
Hồng Thắm cau mày :
– Ai là kẻ muốn hại Sơn Dủ Và người nó kết oán là ai?
– Mày chờ đi rồi sẽ có câu trả lời. Không lâu đâu, chúng ta sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của con nười đó . Không xa chúng ta lắm đâu.
Thu Đông quay nhìn Tuyết Nhật :
– Là mày phải không ?
– Tao có bồ rồi nghe.
– Mỹ Hạnh, Kim Quy, Hồng Thắm . Phải rồi, chỉ mày chưa có bồ nên mày mới ganh tị với hạnh phúc của Sơn Du.
Hồng Thắm sấn tới :
– Nói nghe hơi lạ tai đó bạn . Cho nói lại lần nữa.
Anh Khoa ló đầu vào :
– Xong chưa mấy bà ? Chậm quá vậy.
– Tất cả đã sẵn sàng.
– Sao còn chưa đi?
Mỹ Hạnh gõ cửa phòng tắm :
– Nhanh lên Quy ơi.
– Ra liền.
Hồng Thắm hối thúc :
– Xuống dưới đi, đừng để anh Cường phải chờ . Tao ở lại với Sơn Du được rồi. Ai có đi dạo