The Soda Pop
Chiều tím

Chiều tím

Tác giả: Trần Thị Thanh Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322793

Bình chọn: 8.5.00/10/279 lượt.

không biết là bao lâu. Đến khi cái đập nhẹ của Hồng Thắm làm Sơn Du giật mình :- “Bà ngoại” nói gì ?

– Tao muốn hỏi mày quen biết họ à ?

– Ai đâu?

Sự ngơ ngác của Sơn Du thấy tội nghiệp làm sao. Hồng Thắm nhắc lại :

– Thì đôi trai gái vừa bước vào quán ấy.

– không, tao chỉ biết chứ không quen.

– Là sao? Tao không hiểu cho lắm.

– Tao chỉ biết người đàn ông trong kỳ đi nghỉ hè vừa qua, còn cô gái thì không.

– Mày muốn qua bên ấy chào ông ta không ?

Đôi mắt Sơn Du trở nên lạnh lùng :

– Không . Tao còn mong đừng bao giờ gặp lại ông tạ Ông ta là một người đàn ông đáng ghét nhất trên đời.

Hồng Thắm chau mày :

– Ông ta đã làm gì mày mà mày ghét ông ta?

– Không làm gì, nhưng tao thích ghét.

– Khó hiểu.

– “Bà ngoại” không hiểu thì hay hơn đó.

Hồng Thắm khoanh tay nhìn bạn, trong đầu cô hình thành một câu hỏi : hay đây chính là người đã làm thay đổi tính tình của Sơn Dủ Có thể lắm.

Một ý nghĩ lóe lên, cô ghé vào tai bạn :- Cô gái đi chung người đàn ông đó rất đẹp.

Sơn Du dửng dưng :

– Can hệ gì đến tao.

Cô mím môi :

– Nè “bà ngoại” ! Đừng nhiều chuyện nữa đi. Tuy biết ông ta, nhưng chưa một lần có câu chào hỏi. “Ngoại” đừng thắc mắc nữa.

– Ông ta tên gì ?

– Mày muốn biết ?

– Ừ . Mày hãy nói đi và ngồi yên đây chờ đợi.

Hiểu được tính nghịch ngợm của bạn, Sơn du ngập ngừng :

– Nhưng mà…

Hồng Thắm thúc giục :

– Mày nói không quen thì sợ gì . Nhanh đi.

– Đừng quá lố nghe.

– Ừ.

– Ông ta tên Phi cường.

– Đã gặp nhau ở Sóc Trăng chứ gì ? Và là bạn của chị Phương Thùy nữa.

– Ừ.

– Đừng nhìn lại đằng ấy nhé.

Hồng Thắm đi rồi, Sơn Du mới kêu thầm trong bụng . Con nhỏ này nó phá tổ cha đi, nhỡ có chuyện gì thì sao?

Sơn Du ngồi thấp thỏm không yên . Cô định chạy theo gọi bạn, nhưng lại thôi.

Sơn du nhắm mắt lại ngả người ra ghế, tự trấn an . Không có gì đâu, không có gì đâu. Đừng hồi hộp quá.

Hồng Thắm ung dung bước đến bàn của người đàn ông mang tên Phi Cường mà Sơn Du đã nói. Cô nở nụ cười thật tươi :

– Chào Phi Cường . Ông còn nhớ tôi không ?

Phi Cưởng và cô gái chợt ngẩng lên . Anh nhíu mày :

– Hình như tôi và cô bé không quen biết.

Hồng Thắm vẫn cười :

– Ông quên cũng phải thôi, vì chúng tôi chỉ là những người dân quê sống với đồng lúa.

Phi Cường chỉ tay :

– Cô bé ngồi xuống ghế đi. Có gì từ từ hãy nói.

Hồng Thắm kéo ghế ngồi đối diện với cô gái ngồi cạnh Phi Cường . Trông cô ta kênh kiệu và lẳng lơ làm sao, khuôn mặt thì đầy phấn son có cái gì đó vẻ giả tạo.

Hừ ! Còn thua xa Sơn du bạn ta nữa. Nếu có mặt Sơn Du ở đây thì chắc cô ta sẽ điên lên mất.

Cũng may mình không đẹp bằng ai, nhưng cũng làm cho cô ta cảm thấy khó chịu. Hồng Thắm cười thầm :

Hãy đợi đấy. Cô sẽ bị tăng huyết áp dài dài. Phi Cường kéo hồng Thắm trở về thực tại :- Cô bé ! Cô uống gì ?

Hồng Thắm nghiêng đầu :

– Ông cho tôi uống gì cũng được, miễn là giải khát.

Phi Cường búng tay :

– Cam tươi nhé . Có vẻ dễ chịu đấy.

Hồng Thắm giả vờ nhìn xung quanh, đổi tư thế ngồi liên tục . Nhưng thực ra, cô hướng về phía Sơn du, xem cô bạn của cô như thế nào rồi.

Cô gái ngồi kế bên Phi Cường buông lời :

– Đ úng là nhà quê.

Phi Cường gọi nhỏ :

– Thi Cẩm !

– Em khó chịu lắm, anh có biết không ? Tưởng đến đây thoải mái, ai ngờ…

Hồng Thắm quay lại, vờ như không nghe thấy gì . Cô vô tư :

– Chị đây là bạn gái của ông à ?

– Cho là vậy.

– Thế bạn gái và người yêu có khác nhau không ông ?

Thi Cẩm bực tức :

– Khác hay giống, cô biết để làm gì ?

– Xin lỗi. Chị có biết lịch sự không ? Tôi đang hỏi ông Phi Cường mà.

– Mày…

Phi Cường can ngăn :

– Đây không phải chỗ để gây gỗ với nhau. Em và cô bé nên tôn trọng anh một chút.

Thi Cẩm cau có :

– Con nhỏ đó hỗn với em . Anh có thấy không ?

– Thấy. Cô bé không có hỗn với em mà cô bé nói đúng . Co bé hỏi anh, tại sao em lại lên tiếng ?

– Anh…

Phi Cường khoát tay :

– Anh không muốn mất vui. Em hiểu ý anh rồi chứ ?

anh bồi mang nước ra. Hồng Thắm không đợi mời, cô hớp một ngụm nước rồi nói với Phi Cường :

– Câu hỏi của tôi lúc nãy không cần ông trả lời nữa.- Tại sao?

– Hành động của chị Thi Cẩm đã cho tôi biết vai trò của bạn gái như thế nào và vai trò của người yêu như thế nào rồi.

Phi Cường nheo mắt :

– Cô bé hiểu sao?

Hồng Thắm so vai :

– Thời gian sẽ cho ông câu trả lời chân thậ nhất . Bây giờ tôi đi thẳng vào vấn đề chính để tránh mang tiếng là người vô duyên . Ông muốn biết tên tôi không ?

– Dĩ nhiên rồi. Nói chuyện với một người không biết tên giống như nói chuyện với người câm vậy. Cô bé tự giới thiệu đi.

– Tôi tên Hồng Thắm . Một cái tên ông chưa nghe bao giờ, phải không ?

– Có lẽ… tôi và cô bé không quen nhau. Vậy tại sao cô bé biết tên tôi? Phải chăng…

– tôi không đọc trên báo, không nghe đồn, cũng không biết ông là một tổng giám đốc có tiếnt tăm . Mà tôi tình cờ biết ông có trái tim mang đậm bóng hình quê hương . Về với đồng quê, ông có cuộc sống giản dị và đầy tình cảm . Tuy bên ngoài ông lạnh lùng nhưng trái tim có nhịp đập có tình cảm, vẫn biết rung động trước cảnh mộng của thiên nhiên.

Phi Cường nhìn chằm chằm Hồng Thắm :

– Th