
thế này, ắt sẽ mất đi chút lý trí, ha ha, xem ra ông trời thực muốn quên tôi mà, ông trời muốn quên đi bà mẹ kế này mà!Ôi, tôi muốn viết một cuốn ‘tự truyện’ quá đi, ghi chép tỉ mỉ lại cuộc đời rực rỡ như pháo hoa nhưng lại ngắn ngủi vô cùng của bà mẹ kế vô lương tâm tôi đây.Ừm, không phải tôi không muốn trở về, mà là ông trời không cho tôi trở về, tôikhông ‘xuyên trở về’ tuyệt đối không phải vì một cây cỏ chết tiệt, càng không phải vì một câu nói mà tôi nghe không rõ!!Nhất định! Tôi sẽ dùng sản phẩm của một bà mẹ kế vô lương để mà chứng minh… CHƯƠNG 67: MẠNG NÀNG DO TA, KHÔNG PHẢI DO TRỜI!Những người còn lại trong nhà trúc lẳng lặng đứng im tại vị trí của mình.Đông Phương Cử u nghiêm mặt, chậm rãi xoay người, ra lệnh, nó i: “Y Y, Bạch U đi theo Lăng nhi, đừng để nàng phát hiện.”“Da!̣ ” Hai người đồ ng thanh trả lời, một vàng, một đen, hai thân ảnh trong nháy mắt biến mất khỏi nhà trúc.“Thật sự không thể giải?” Đông Phương Cử u định thần nhìn về phía Yế n Tứ Phương đang tự rót tự uống vẻ mặt không chút bi thương, hỏi. Không ngờ rằ ng, lầ n thứ hai mở miệng hỏi, hắn phải tập trung nhiều khí lực mới có lại dũng khí.Yế n Tứ Phương căn bản không ngước nhìn, ánh mắt vẫn chăm chăm vào chén ngọc lưu ly, thản nhiên hỏi câu: “Sư muội, muội nói đi?”Nghe vậy, hai hàng lông mày của Khanh Trần chau laị , nhìn thoáng qua Đông Phương Cử u, bình tĩnh trả lời: “Y thuật củ a Khanh Trần còn kém xa sư huynh.”sư muội dụng độc và chế cổ so với ta còn lợi haị hơn gấp trăm lần ấy chứ .” Ngừng một lát, lại nói:“Đừng nói vớ i ta sư muội cũng không biết‘Đồng quy’ không thể giải?”“Sư huynh……” Khanh Trần vốn cũng là một cô gái rất miệng lưỡi, nhưng đối mặt vớ i Yế n Tứ Phương khí thế hùng hổ doạ người, trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, hai gò má có chút hồng.Đông Phương Cử u liếc mắt một cái, Khanh Trần liền ngậm miệng, hắn nhanh nhẹn bước đến bên cạnh Yế n Tứ Phương ngồi xuống, khôi phục thần sắc như cu,̃ nhẹ giọng nói: “Ma Y và Khanh Trần mặc dù là đồng môn, nhưng Khanh Trần sở trườ ng về độc, còn Ma Y thì sở trườ ng về giải. Ngày ấy biết được Lăng nhi trúng cổ, Khanh Trần đã nói với bổn vương rằ ng ‘Đồng quy’ không thể giải, chỉ có điều lúc ấy… Ha ha…Lúc ấy bổn vương không để ý. Nhưng nay, bổn vương chỉ cầu Ma Y chịu ra tay thử một lần…” Đem chiếc hộp gỗ đựng Thất Sắc thảo đẩy đến bên tay Yế n Tứ Phương, “Sinh tử có số , bổn vương cũng biết.”Yế n Tứ Phương cười cười, lắc đầu, đứng dậy nói với Vô Dục – người nãy giờ vẫn im lặng đứng phía sau: “Vô Dục, sư phụ mệt rồi, sai người chuẩn bị nước ấm, sư phụ muốn tắm rửa nghỉ ngơi .”Vô Dục gật đầu nói: “Dạ!”Yế n Tứ Phương ngáp một cái, thong thả bỏ đi, lúc sắp bước ra khỏi nhà trúc, Hiên Viên Tiêu lên tiếng cười phı́a sau, cố ghìm thấp giọng hỏi: “Nghe đồn Ma Y là ngườ i Ngôn quố c, nhưng không biết con dân Ngôn quốc khi nào biến thành mắt tím?”Yế n Tứ Phương bỗng dừng bước, thản nhiên trả lời: “Yế n mỗ là người Ngôn quố c, mọi người đều biết, Hiên Viên đế nếu có nghi vấngì, thı̀ tự phái ám bộ đi điều tra. Thời gian không còn sớm, Yế n mỗ thật sự muốn đi nghỉ.” Ngẩngđầu nhìn lên bầu trời đêm, khẽ thở dài một tiếng, lại nói:“Aizz, mấy ngày sau chính là đêm trăng tròn rồi.” Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.Kim mâu của Hiên Viên Tiêu như ngọn đuốc u ám muốn thiêu đốt người khác, nhìn chằm chằm theo bóng lưngYế n Tứ Phương rời đi, một lúc lâu sau hắn quay đầu nhìn về phía Đông Phương Cử u, nói: “Thất Sắc thảo ngươi giữ laị cho nàng dùng đi.”“Ha ha, nếu có thể, ta còn đem nó tặng cho người khác sao?!” Đông Phương Cử u bất đắc dĩ lắc đầu.“Kéo dài tuổi thọ thêm mười năm cũng tốt.” Dừng một chút, Hiên Viên Tiêu làm như khinh miệt hầm hừ: “Cho nàng dùng, là làm nhục Thất Sắc thảo.”Đông Phương Cử u nhìn chằm chằm Hiên Viên Tiêu cười nói đầy ẩn ý: “Hiên Viên huynh, biết được chính mình không trúng ‘Đồng quy’ có phải có chút tiếc nuối hay không?” Không để ý ánh mắt sắc bén của Hiên Viên Tiêu, lại nói:“Nhưng mà, ta lại cảm thấy nhẹ cả người. Ha ha.”“Ngươi!—”Hiên Viên Tiêu muốn nói lại thôi, cuối cùng lười phản bác, phẫn nộ đứng dậy.“Hiên Viên huynh, nếu không phải Thất Sắc thảo đối vớ i Lăng nhi vô dụng, hôm nay mọi người cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy Thất Sắc thảo.”Đông Phương Cử u từ ghế trúc đứng dậy, khẽ vuốt cọng tóc phủ trước trá n, giễu cợt một câu, rồi thong thả ra khỏi tiểu trúc. Khanh Trần, cùng Tương Sở hai người theo sát phía sau.‘Thất Sắc thảo’ có thể kéo dài tuổi thọ, giúp người ta sống lâu hơn, không thể cải tử hoàn sinh, cho dù Thượng Quan Lăng dùng, một khi kẻ trúng cổ đực chết đi, nàng cũng phải chết.***Cá nhân tôi cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, tốt đến bất ngờ!Tôi trúng phải một loại cổ không thể chữa trị, mà vẫn có thể ngủ được, thì tôi thật sự cũng bội phục chính mình từ tận đáy lòng.Chỉ có điều, tôi ngủ không sâu, tôi biết có mấy nhóm người đã tới.Kẻ mang hỗn hợp mùi thuốc nhàn nhạt và mùi hoa mai thơm thơm chính là bạn Ma Y, thuộc hạ thần bí của tôi. Có lẽ hắn đến thăm tôi cũng vì làm tròn bổn phận, xem thử chủ tử như tôi đây có phải bởi vì biết mình