XtGem Forum catalog
Chỉ cần có tiền, ta yêu

Chỉ cần có tiền, ta yêu

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325045

Bình chọn: 8.5.00/10/504 lượt.

lâu nữa, tôi sẽ bị ngọn lửa giận vô duyên vô cớ của hắn thiêu sống chết tức tưởi!“Bởi vì, chỉ cần hai con ấu cổ đực cái này gặp nhau vào đêm trăng tròn thì ấu cổ trong cơ thể nàng sẽ muốn cùng cổ đực **, cũng có nghĩa là nam nữ mang cổ cũng muốn…Ha ha, nếu không, cổ cái trong cơ thể nàng sẽ phóng ra cổ độc, đợi đến khi cổ độc theo thất kinh bát mạch chảy lại về tim thì đó cũng là lúc chết của nàng.”Yến Tứ Phương thờ ơ giải thích, còn mặt tôi đã sớm không còn một giọt máu, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, tùy ý để Đông Phương Cửu ở phía sau ôm lấy tôi.“Vì vậy người mang cổ đực tuyệt đối không phải là đệ đệ của nàng.” Thanh âm Yến Tứ Phương nhẹ nhàng, bình tĩnh khiến cho người khác phải sợ hãi.Không phải Thượng Quan Thiên… Không phải hắn…thì là ai? Là ai có thể khiến Thượng Quan Lăng muốn đồng sinh cộng tự với hắn, còn muốn trong đêm trăng tròn mà lên giường?! Là ai?!! Tôi muốn bóp chết hắn!!!!Đúng rồi, là hắn, chính là hắn, chắc chắn đúng là hắn! Tôi vùng vẫy thoát hỏi Đông Phương Cửu, chạy tới trước mặt Hiên Viên Tiêu, vung tay lên, tát hắn một cái ‘bốp —’.“Cô điên hả?!”Hiên Viên Tiêu mặt nhăn mày nhó, đôi mắt kim sắc hung hăng nhìn chằm chằm tôi. Hắn hình như đã ý thức được người mang cổ đực, chính là hắn.Đông Phương Cửu lần thứ hai kéo tôi vào trong lồng ngực hắn, bàn tay hắn rất ấm áp, im lặng vỗ về tôi.“Là ngươi sao, Hiên Viên Tiêu…” Thở hắt một hơi, tôi cười khẽ thành tiếng, “Chẳng phải lúc đầu ngươi chính là người Thượng Quan Lăng yêu nhất sao, nhất định là ngươi mang cổ đực.” Tôi thủy chung vẫn ở trong lồng ngực Đông Phương Cửu mà buồn bực, khi nghe được tiếng tim đập thình thịch cùa hắn rốt cuộc cũng từ từ bình tĩnh lại.Cô gái áo hồng ở phía sau Đông Phương Cửu nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn liền đi tới trước người Hiên Viên Tiêu, ngón tay nhè nhẹ ấn lên mạch môn. Đối với Hiên Viên Tiêu, xưa nay hắn không cho bất kì người nào chạm tay vào nhược điểm chí mạng của hắn nhưng lần này lại ngoại lệ, hắn không chống cự.“Khanh Trần, thế nào rồi?”Vẻ mặt cô gái áo hồng có chút kì lạ, trước khi bắt mạch Hiên Viên Tiêu, cô cũng gần như chắc chắn Hiên Viên Tiêu chính là người mang cổ đực.Thực ra, ở đây, ai cũng gần như xác định chắn chắn như thế.Thượng Quan Lăng tìm người hạ cổ lên cô và Hiên Viên Tiêu, sinh tử Đồng quy. Điều này tuy rất khó tin nhưng có thể lý giải mọi chuyện.Ai cũng biết Thượng Quan Lăng yêu Hiên Viên Tiêu điên cuồng như thế nào, mặc dù là đã từng, cũng là yêu điên cuồng.Thế nhưng…Khanh Trần lắc đầu: “Bẩm gia, hắn không phải là người mang cổ đực.”Hiên Viên Tiêu ngây người, đôi đồng tử kim sắc mãnh liệt co rút.“Sao lại như thế được?!” Tôi thò đầu nhìn về phía Khanh Trần. Không có khả năng, điều này sao có thể?! Nếu không phải Hiên Viên Tiêu thì tôi thực chẳng nghĩ ra ai được nữa! Người thân nhất cũng không phải, người yêu nhất cũng không phải…vậy có thể là ai?! Ông trời ơi!…Đông Phương Cửu cũng không tin tưởng nhìn Khanh Trần, hỏi: “Chắc chứ?”Khanh Trần gật đầu nói: “Gia, Khanh Trần không thể ngay cả việc bắt mạch cũng mắc sai lầm.”Không khí trầm mặc một lúc lâu cuối cùng cũng bị tôi phá vỡ.Tôi vùng vẫy thoát khỏi lồng ngực Đông Phương Cửu, là nội tâm tôi vùng vẫy. Tôi thực không muốn rời khỏi nơi ấm áp kia, nhưng tôi muốn đơn độc một mình chống lại cơn cuồng phong bạo vũ không thể đoán trước được này. Lúc nào cũng vậy, trước kia cũng thế, mà sau này cũng thế, vì vậy tốt nhất là không nên quá lạm dụng cái nơi ấm áp kia, nếu không đến khi nghiện nó thì sẽ rất khó khăn để từ bỏ, hơn nữa còn dễ dàng phát bệnh.“Được rồi, mặt trăng cũng đã đi ngủ rồi, mọi người cũng nên giải tán sớm đi!” Tôi chạy đến trước mặt Vô Cầu hai hốc mắt đang sưng đỏ, kéo bàn tay nhỏ nhắn của hắn, vừa cười vừa nói: “Mau, mau tìm một gian ‘phòng công chúa’ cho tỷ tỷ đi!”Nước mắt Vô Cầu như những hạt trân châu đứt dây rơi xuống, bờ vai run run dùng tay áo chùi chùi nước mắt, hắn càng lau mắt càng hồng.Haha, không ngờ một đứa trẻ tưởng là vô tâm vô phế nhưng lại có thể vì một người mới quen biết một ngày mà khóc lóc thành ra thế này.Tôi khoác vai Vô Cầu rời khỏi nhà trúc.Hình như nghe ai đó gọi tôi ‘Lăng nhi…’ Nhưng phần sau thì nghe không rõ lắm, đại khái hình như là ‘Có ta đây, ta sẽ không để nàng xảyra việc gì đâu’ hoặc là ‘Có ta ở đây, hãy tin ta’.Kỳ thực, mặc kệ có là câu nào tôi cũng đều muốn quay lại mắng cho tên ngốc kia một câu:‘Ngươi thật buồn nôn!’Nhưng hiện tại, tôi lại bị câu nói mà mình không nghe rõ đó khiến cho sống mũi cũng cay cay, hốc mắt buốt buốt, thật mất mặt!Nhưng tốt nhất vẫn là nên mau chóng trở về đi ngủ đi thôi, ngủ một giấc đến khi tỉnh lại thì mọi chuyện đều tốt đẹp.Có thể khi tỉnh lại, tôi sẽ nằm trên một chiếc giường bự cỡ kingsize, cái gì mà ‘cổ độc’ ‘Đồng quy’ chó má, tất cả đều sẽ biến mất!Chẳng hiểu sao, tôi đối với cái thế giới hư ảo này lại có phần mong đợi, mong đợi sẽ có một chuyên gia giải cổ nào đó xuất hiện để giúp tôi, chứ không phải mong mỗi tối trước khi ngủ sẽ lặng lẽ cầu xin ‘xuyên trở về’.Tôi, trong tình cảnh tính mệnh gặp nguy hiểm, trinh tiết cũng khó giữ được, vào những lúc như