
a trên nhuyễn tháp, trên người khoác hờ một chiếc cẩm bào sẫm màu, mái tóc đen bóng rơi tản mác trên vai.Thỉnh thoảng, một cơn gió thổi qua, rèm cửa sổ nhung tơ ánh bạc hai bên khẽ xốc lên, thổi những sợi tóc của Đông Phương Cửu phất phơ theo chiều gió, khẽ rơi xuống, họa nên một đường cong mềm mại dị thường. Đôi phượng mâu lười biếng nhìn chằm chằm chiếc hộp gấm đặt trên bàn trà trước tháp, bộ dạng phong lưu không bút nào tả nổi.Y Y đứng ở chỗ trống bên cạnh bàn trà, có chút sợ hãi cẩn thận quan sát phản ứng của Đông Phương Cửu.Đông Phương Cửu mở hộp gấm nhìn vào bên trong…Trên trang đầu tiên chỉ có bốn chữ rất lớn:‘Quỳ Hoa Bảo Điển’.“Lăng nhi nàng có nói gì không?” ĐôngPhương Cửu hỏi.Y Y suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chủ tử nói: Chúc gia thần công sớm ngày đại thành!” CHƯƠNG 76: TIỆC NÀO CŨNG TAN, AI VỀ NHÀ NẤYNhìn Y Y đầy nghi hoặc, Đông Phương Cửu cúi đầu xuống, ánh mắt hắn dừng lại ở trang đầu trong chốc lát, rồi cẩn thận lật sang trang hai. Đầu mày cau lại…Trên trang hai của tờ giấy viết: Sách này vào tay, công thành danh toại; kiệt xuất võ lâm, nhất thống thiên hạ.Ngón tay khẽ động, lật sang trang thứ ba, trong chớp mắt, bàn tay đặt trên tờ giấy run lên, tiếp theo, nắm chặt thành quyền.Trên trang thứ ba thình lình viết: Muốn luyện môn này, trước phải tự cung!“Xoạt.” Lại lật sang một trang.Trên giấy viết: Dù có tự cung, chưa chắc thành công!“Xoạt.” Thêm một trang.—— Không cần tự cung, cũng có thể thành công.Y Y trợn trừng hai mắt không thể tin nổi nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Đông Phương Cửu, thực sự đúng y như những lời Thượng Quan Lăng đã nói, đầu tiên là nghi hoặc, tiếp đến phẫn nộ, chỉ còn thiếu cuối cùng cười phá lên thôi.Hai mắt Đông Phương Cửu lấp lánh, như thể sắp ăn cả trang sách. Ai ngờ, một lát sau, hắn lại cười to thành tiếng.“Ha ha ha… Tiểu Lăng nhi thật là thú vị, vô cùng thú vị!”Thu lại ánh mắt sắc bén như dao, một đôi phượng mâu ôn nhu như nước, cưng chiều nhìn chằm chằm hộp gấm cười ngớ ngẩn, cặp mắt phượng kia dường như không phải nhìn một cái hộp gấm, mà là một người, là người trong lòng hắn nhớ nhung.Lại lật tiếp, là một bản viết tay được đóng thành sách.Trên trang bìa là hàng chữ dùng lối viết thảo viết ngay ngắn: ‘Mỗ Lăng Bảo Điển – Bamươi sáu kế’.Mắt hắn lướt qua, đọc nhanh như gió, lật xem, rồi lại lật xem.Y Y đứng ở một bên không dám động đậy, kinh ngạc nhìn vẻ lãnh đạm nhất quán trên mặt Đông Phương Cửu, càng ngày càng hiện rõ sự kích động không thể kiềm chế.Cuối cùng, Đông Phương Cửu đóng quyển sách lại, khẽ nhếch môi, khí định thần nhàn mỉm cười đắc ý.“Đây chính là tự tay nàng viết?” Cố ý viết cho mình?“Hồi gia, là chủ tử viết, nô tỳ tận mắt nhìn thấy.” Y Y lấy cục giấy dày cộm nhỏ xíu ra cẩn thận đưa cho Đông Phương Cửu, ôn nhu nói: “Gia, cái này cũng là chủ tử đưa cho gia.”Đông Phương Cửu sửng sốt, hỏi: “Vì sao vừa nãy không đưa luôn cùng lúc cho gia?”Y Y mày liễu cau lại, không dám nói thẳng cũng không dám không nói, phân vân khó xử.“Y Y, ngươi cũng bắt đầu lưỡng lự xem có nên trả lời câu hỏi của gia hay không rồi sao?”Y Y sững người, quỳ sụp xuống, sợ hãi nói: “Gia, nô tỳ không dám! Chủ tử giao cho nô tỳ, bảo đợi đến khi gia đầu tiên là tức giận, sau đó phì cười, mới đưa tờ giấy này cho gia…”“Ồ?” Đông Phương Cửu nghe Y Y giải thích xong, một lát sau trên mặt mới xuất hiện ý cười.Hắn mở tờ giấy ra, trên tờ giấy viết:‘Thất Sắc thảo là tai họa ngầm, không được giữ, không được giấu.Muốn tránh tai họa cần biết buông bỏ, đích thân dâng lên trước long sàng.Thủy tinh cung Kim Loan điện, mặt rồng tươi cười mạng nhỏ bảo toàn.Vì giang sơn cần nhẫn nại, núi xanh còn, nước chảy còn.— Tiểu Cửu à, ngươi cần phải cẩn thận thất ca của ngươi đó ~~ ^_^’Sau cơn chấn động, vui sướng, một cảm giác cảm động không rõ ở đâu ra bao trùm cả người. Hồi lâu, Đông Phương Cửu mới chậm rãi mở miệng, thì thầm tự nói: “Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc…” Chỉ có điều không biết, đồ ngốc rốt cuộc là nói ai.“Gia…” Y Y nghĩ tới nghĩ lui, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Nô tỳ không rõ, nếu gia đưa món đồ quan trọng như vậy cho chủ tử, sao lại không chịu nói cho chủ tử biết? Hơn nữa, túi hương lại không phải là đồ vật gì đặc biệt… Lỡ may, lỡ may chủ tử không coi trọng, đánh mất túi hương thì làm thế nào?”Đông Phương Cửu mỉm cười: “Cái túi hương kia dù không phải tự tay gia may, nhưng cũng là gia cố ý tặng nàng. Nếu như nàng không… thích…” Phượng mâu chuyển động, rồi nói tiếp: “Cho dù bên trong là cái gì cũng đều như nhau.”“Gia,nô tỳ hiểu rồi.”Đông Phương Cửu mỉm cười thờ ơ, nói: “Y Y, sai người đi thăm dò thân thế Ma Y.”Nhìn vào Đông Phương Cửu, Y Y gật đầu nói: “Dạ!”“Còn có Linh phi gần đây đang được phụ hoàng sủng ái nhất.”“Gia, Linh phi là do Thất vương gia đưa vào trong cung.”Đông Phương Cửu nhếch miệng, cười khinh miệt: “Tên thất ca đó của gia sao có bản lĩnh đó! Dựa vào hắn, có thể tìm được một nữ nhân như vậy sao. Ha ha…”“Dạ, nô tỳ biết rồi!”“Ừ, Y Y ngươi lui xuống đi. Bảo Khanh Trần lại đây, gia có việc cần hỏi nàng.”“Dạ.”***Cửu Trọng sơn, Ma Y quán.“Ất, ngươi đi thu dọn đi, dùng xong ngọ thiện chúng ta trở