
ên lời. Tâm tư của tôi lúc ấy giống như một ly chè thập cẩm trộn với đá xay đang tan ra dưới nhiệt độ bất tận của trái tim…
– Em…vậy…chúng ta sẽ yêu nhau???
– Ừm, đúng vậy. Chúng mình sẽ như thế em nhé!
Tôi nhẹ gật đầu mín môi nở một nụ cười.
Bàn tay anh đặt trên bàn tay tôi.
Chúng tôi ngồi nhìn nhau như vậy thật lâu, không ai nói với ai một lời nào chỉ yên lặng bên nhau như vậy..
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, ánh mắt chúng tôi vẫn lồng vào nhau không rời.
Trong phút chốc tôi chợt nghĩ, 10 năm sau vẫn ở quán nước này bàn tay chúng tôi vẫn còn nằm trong nhau như vậy thì có lẽ đó chính là điều tuyệt diệu nhất mà tình yêu mang đến cho tôi trong suốt cuộc đời này. Chẳng phải ai yêu nhau cũng mong được ở bên nhau đến trọn đời trọn kiếp mãi mãi không rời xa…
Có một câu chuyện từ nhỏ tôi vẫn được nghe kể về nàng tiên cá chót đen lòng yêu hoàng tử, cuối cùng đã bất chấp tính mạng để đổi lấy đôi chân của con người. Cuộc đời có gì quan trọng ngoài việc sống và chết đi, nếu tôi cứ mãi chần chứ không chạy về phía người ấy thì tôi mãi chỉ là một nàng tiên cá giữa đại dương sâu thẳm một ngày sẽ chết đi trong sự cô đơn.
Và rồi tôi trao trái tim mình cho anh ấy, giống như tự cho mình một cơ hội giữ lấy hạnh phúc của chính mình.
………………………
Đạt đưa tôi về đến tận cổng nhà, chúng tôi chuyện trò một lúc lâu mà vẫn chưa ai muốn rời đi.
Bàn tay anh vẫn nắm lấy bàn tay tôi, mân mê những ngón tay tôi, kể những câu chuyện vu vơ chẳng đầu chẳng cuối. Còn tôi vẫn cứ mỉn cười dù rằng những câu chuyện của anh không đọng lại chút nào trong tâm tưởng của mình, tôi cười vì tôi mình đang hạnh phúc- một hạnh phúc chỉ có trong mơ….
– Thôi anh về nhé, em vào nhà đi. Tối anh sẽ gọi cho em.
Đạt lưu luyến chia tay tôi, khi anh định rời đi tôi đã vội níu tay áo anh lại như một phản xạ tự nhiên của một người sắp phải rời xa người mà mình yêu thương. Anh hơi sững người quay lại nhìn tôi, nhưng rồi anh cười nhẹ bước xuống xe nắm lại lấy tay tôi, cúi đầu nhẹ đặt lên môi tôi một nụ hôn thật khẽ.
Lần đầu tiên đôi môi tôi chạm vào đôi môi của một người…….dù chỉ rất nhanh…nhưng cảm xúc đọng lại vẫn khiến lòng tôi cảm thấy rạo rực, vấn vương.
Rồi khi vào nhà cảm thấy chân mình không còn đứng vững được nữa tôi mới biết cả người mình đang run lên vì dư âm của nụ hôn ấy.
Và thế là, tôi đã dần cởi bỏ lớp áo cô đơn để khoác lên mình một bộ cánh mới, rực rỡ hơn tươi sáng hơn khi con đường phía trước của tôi đã có thêm một ngươi chung bước…
———————————
Tôi không nói cho Huy biết chuyện tôi và Đạt, dù không biết giữa 2 người họ đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi không muốn khiến cậu ấy buồn. Dạo này Huy cũng bận bù đầu với những lớp học thêm nên cũng không có thời gian để nói chuyện nhiều với tôi, thời gian chúng tôi nói chuyện nhiều nhất có lẽ là giờ ra chơi còn lại thì Huy luôn cắm đầu vào quyển sách trên bàn. Huy là một người cầu toàn, khi cậu đã đặt quyết tâm vào điều gì thì dường như chẳng ai có thể làm cậu ấy xao nhãng.
Mỗi buổi chiều không phải đi học thêm, tôi hay đến nhà Huy để vừa chơi vừa học. Nhiều khi không có ai chuyện trò tôi chơi điện chán rồi sẽ ra ngồi cùng Huy đọc mấy quyển sách của cậu ấy, đọc nhiều thành ra cũng biết biết được đôi chút những nguyên lý rắc rối của toán và hóa học, đâm ra cũng qua được mấy bài kiểm tra đơn giản trên lớp. Có vẻ Huy khá đam mê hóa và toán, cậu học chẳng biết mệt mỏi và khuôn mặt của cậu mỗi khi giải được một đề toán khó thực sự khiến người khác ngồi kế bên cảm thấy vui vẻ cùng.
Đôi lúc Huy ngó sang thấy tôi đang ngồi nghe nhạc bằng máy mp3 của cậu cũng lấy một tai nghe đưa vào tai mình. Tôi đoán đó là lúc cậu ấy muốn nghỉ ngơi…
– Huy dạo này cậu học vất vả hơn trước.
– Ừm, để vào đội tuyển chính thức tôi phải cạnh tranh với nhiều người.
– Thế à.. căng vậy sao. Ko vào cũng có sao đâu?
– Đúng là chỉ có Mai luôn suy nghĩ đơn giản.
Nụ cười nhợt nhạt nở trên môi Huy, xem chừng cậu mất ngủ mấy hôm rồi…
– Trước đây tôi đã từng là học sinh giỏi toán đứng đầu thành phố, nói không điêu thì tôi lọt trong top của cả nước. Thậm chí tôi đã nhận được học bổng đại học của một trường ở Mỹ. Mai nghĩ xem một người như thế mà trượt đội tuyển của trường thì nó sẽ ra sao???
– Woa.
Miệng tôi ngoác đến tận măng tai vì khó tin được mình đang ngồi cạnh một nhân tài kiệt xuất mà nói thật tôi chưa từng biết tiếng tắm, giờ mới được cậu ta ưu ái thông tai cho biết.
– Không ngờ đấy.
– Ừm, tôi biết Mai sẽ nói vậy mà. Mọi người đều sợ khi chơi với tôi, họ dần xa lánh khi biết tôi được giấy gọi đi học của một trường đại học danh tiếng khi mới học đến lớp 9.
– Ừ tôi cũng bắt đầu thấy hãi rồi đây. Tôi gật gù vẻ mặt vẫn không thể tin được.
– Điều quan trọng hơn là họ sợ khi chơi với tôi, họ bị so sánh, họ sợ họ mãi mãi núp sau cái bóng của tôi. Dù tôi cố gắng thật lòng nhưng những gì họ làm chỉ là cố tìm cách hạ tôi xuống.
Tôi bỗng nhận thấy cái áp lực vô hình mà Huy phải chịu thật sự lớn, và đau khổ hơn đó là cái áp