Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329194

Bình chọn: 8.5.00/10/919 lượt.

ợc lại.

Phương Lam đột nhiên dừng lại nửa giây, sau đó lạnh lùng trả lời, “Em không biết hắn, chỉ là nghe người khác nói qua mà thôi!”

” A, như vậy a! Thật ra thì anh biết quen biết anh ta khi đi làm , anh cũng biết người trong hắc đạo rất ít đến bệnh viện công lập , bởi vì nếu như bị phát hiện là bị đạn bắn, bệnh viện sẽ lập tức thông báo cảnh sát, cho nên bọn họ cũng tạo dựng các mối quan hệ với bệnh viện tư nhân, hoặc là người quen biết mình tiến hành trị liệu, mà anh vừa vặn đi làm ở một nhà bệnh viện tư nhân, cho nên liền trùng hợp làm quen anh ta. ”

Phương Lam nghe xong lời của anh nói, đã hoàn toàn không có ý định cùng anh tán gẫu nữa rồi, cho nên. . . . . .

“Em biết rõ rồi, cám ơn anh cho em biết chuyện này, em cúp trước!”

” Đợi đã nào…! ” Bạch Trú vội vàng gọi lại giật cô lại.

“Thế nào? An còn có việc?” Phương Lam nghi ngờ hỏi.

” Dĩ nhiên! ”

“Nói đi, chuyện gì?”

” A. . . . . . ” Bạch Trú đầu tiên là nhẹ giọng cười một tiếng, sau đó mới chậm rãi mà nói, ” Anh nhớ em từng nói với anh, em là người có nợ sẽ phải trả, cho nên tuyệt đối với sẽ không nợ ân tình của bất kì ai, như vậy anh báo cho em biết việc này, hơn nữa còn giúp em cứu người bạn tốt nhất, bây giờ em là không phải thiếu anh một cái nhân tình sao? ”

“Anh muốn như thế nào?” Phương Lam lạnh lùng hỏi.

” Anh không muốn như thế nào, chỉ là muốn để em đáp ứng anh một chuyện mà thôi! ”

“Chuyện gì?”

“Nội dung anh còn chưa nghĩ tới, cho nên chờ anh nghĩ ra, anh lại tới tìm em, cứ như vậy, bái bai! ”

Bạch Trú nói xong, liền lập tức cúp điện thoại.

Chân mày Phương Lam thật sâu nhíu lại, cô không lo nghĩ tới Bạch Trú, vì vậy dù anh có làm gì, cũng sẽ không thể làm khó cô, mà cô lo lắng cho Tử Thất Thất.

Tại sao cô ấy lại trúng đạn?

Là ai muốn giết cô ấy sao?

“Thiệt là. . . . . .” Cô oán trách mở miệng, phiền não mắng, “Mặc Tử Hàn hắn rốt cuộc là làm ăn cái gì không biết? Thậm chí một cô gái cũng không bảo vệ được, uổng công mình đem bảo bối Tử Thất Thất nhà mình cho hắn, lại dám để cho cô bị thương? Thật là phế vật, là sự sỉ nhục của đàn ông. . . . . . !”

“A a a a —— tức chết ta ——”

Cô phiền não hô to, hận không thể lập tức vọt tới bên người Tử Thất Thất, đem cô trực tiếp cướp đi.

Ai. . . . . .

Cô thật sâu than thở.

Xem ra cô cần suy tính lại một chút, có nên đem bảo bối Tử Thất Thất giao cho hắn. . . . . .

※※※

Sáng sớm hôm sau

Bệnh viện

Phòng bệnh VIP

Tử Thất Thất nằm ở trên giường bệnh ngủ nướng, đột nhiên, có vật gì đó chui vào chăn của cô, man mát lành lạnh dán lên thân thể cô, thậm chí còn có một chút gì đó man mát lành lạnh tiến vào bên trong quần áo của cô, dán lên trước ngực cô.

Cô đột nhiên giật mình, trong nháy mắt mở to hai mắt.

“Chào buổi sáng, bảo bối của anh. . . . . .”

Bên tai chợt truyền đến thanh âm của một người, Tử Thất Thất lúc này mới ý thức trong chăn của mình còn có một người khác, hơn nữa còn là một người đàn ông, không, anh chính là một kẻ sắc lang.

“Anh. . . . . . anh . . . . . Tay của anh đang làm gì?” Cô hốt hoảng chất vấn.

“Đang sờ a!” Mặc Tử Hàn vô cùng bình thản trả lời.

“Sờ? Anh sờ nơi nào vậy? Cái đồ sắc lang này, cút ra ngoài cho em, lăn xuống đi, cút ra khỏi gian phòng này!” Tử Thất Thất liên tục mắng, tức giận đột nhiên xông lên đỉnh đầu.

Khóe miệng Mặc Tử Hàn hơi nâng lên, chẳng những không nghe theo mệnh lệnh của cô, ngược lại còn cố tình làm trầm trọng thêm, đem một bàn tay man mát lành lạnh khác đưa vào bên trong quần áo của cô, vừa sưởi ấm, vừa di chuyển qua lại.

“Này, Mặc Tử Hàn cái người đàn ông Đại khốn kiếp này, đừng đụng vào em!” Tử Thất Thất đỏ bừng cả khuôn mặt, cực kỳ tức giận nói.

“Được được được, anh biết rõ rồi, em đừng kích động, cũng đừng lộn xộn, đừng quên em là bệnh nhân, cẩn thận làm đau vết thương sau lưng em .” Mặc Tử Hàn tốt bụng cảnh cáo.

“Anh còn biết em là bệnh nhân? Vậy anh làm gì chạy vào chăn của em, hơn nữa còn động thủ với em? Anh nhanh lên cút ra ngoài cho em, lập tức!”

“Anh, không, muốn!” Mặc Tử Hàn nói gằn từng chữ , cực kỳ giống một kẻ cố tình gây sự.

“Anh. . . . . . anh. . . . . . anh. . . . . .” Tử Thất Thất tức giận huyết áp trong nháy mắt lên cao.

“Em hãy yên tâm đi, anh cái gì đều không làm, chỉ là sờ sờ một chút mà thôi!” Anh nói xong, môi hôn lên gò má cô một cái.

Cái này gọi là cái gì đều không làm?

Tử Thất Thất tức đến sắp nổ tung, nhưng lại không dám lộn xộn, cho nên không thể cự tuyệt.

Ô. . . . . . (T﹏T)~ khi dễ bệnh nhân, anh có được coi là anh hùng hảo hán không?

“Mặc Tử Hàn, anh thật là quá đáng, mặc dù em đã thừa nhận em thích anh, nhưng là anh cũng không thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, ít nhất trước khi em xuất viện, anh cũng không được ôm em !” Tử Thất Thất gầm nhẹ ra lệnh, gương mặt nghiêm túc, hung hăng nhìn chằm chằm anh.

“Vậy cũng không được, bây giờ anh đang bị cấm dục, nếu như không để cho anh đụng vào em, anh nhất định sẽ chết, chẳng qua anh đáp ứng em, anh tuyệt đối sẽ không làm tình với em!”

“Cái gì?” Tử Thất Thất kinh hãi.

Làm. . . . . . Làm. . . . . Tình?

Anh nghĩ làm gì?

Anh cứ như thế nói ra suy ng


Insane