
hĩ của mình? Anh không biết xấu hổ!
“Đại khốn kiếp, anh đi chết đi!” Cô rống to, đôi tay dùng sức khước từ anh.
Mặc Tử Hàn khóe miệng tà ác nâng lên, đột nhiên lật người, nắm hai tay của cô, đem hai tay của cô đặt trên đầu giường, mà đôi chân của anh kẹp ở hai bên eo của cô, dùng thân thể của mình bao phủ thân thể của cô, cũng không có đè xuống, sợ làm đau vết thương sau lưng cô .
“Nếu như mà anh chết rồi, em đi đâu tìm một ông xã tốt như thế này đây?” Anh gương mặt xuân phong đắc ý.
CHƯƠNG 188: BẠN TRAI CŨ CỦA PHƯƠNG LAM…BẠCH TRÚ
Ông xã?
Nghe anh nói thế, gương mặt Tử Thất Thất lập tức biến thành một trái cà chua, cô nhìn bộ dáng đắc ý kia của anh, trong lòng lại mơ hồ có chút âu khí.
Tại sao anh có thể bình tĩnh nói ra những lời như thế? Anh chẳng lẽ một chút cũng không khẩn trương sao?
“Cái . . . . . . Cái gì ông xã, anh đừng nói hưu nói vượn, em còn chưa gả cho anh !” cô nhắm mắt nói đến đây vốn định nổi giận anh, nhưng là lời nói mới vừa vặn vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy mình siêu cấp mất thể diện.
Mà Mặc Tử Hàn nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của cô, trong lòng không khỏi nhộn nhạo cảm thấy thật hạnh phúc.
“Làm cũng đã làm nhiều lần như vậy rồi, con trai cũng đã sinh, hơn nữa ngày hôm qua em vừa thổ lộ với anh, còn cầu hôn anh, anh cũng đã đáp ứng em, vậy mà vừa nãy em lại nói như vậy. . . . . . Nên phạt!”
Nên phạt?
Tử Thất Thất nghe được hai chữ này, không khỏi bắt đầu khẩn trương.
“Anh nghĩ làm gì?Anh không phải muốn làm loạn chứ!”
“Yên tâm đi, anh sẽ có giới hạn!” Anh nói xong, tay phải lại một lần nữa đưa vào bên trong quần áo của cô, vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, từ từ hướng lên, cuối cùng dừng lại ở trước ngực của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cái người này còn nói có chừng mực? Đem tay anh bỏ ra, không nên đụng em!” Tử Thất Thất hốt hoảng nói xong, nhưng thân thể cũng là không nhúc nhích, thậm chí, trong nháy mắt giống như phát hỏa, bắt đầu từ từ nóng lên, nóng lên, không ngừng ấm lên.
“Tử Thất Thất, không cho phép cự tuyệt anh, nếu để cho anh hôn em một cái. . . . . . Liền xong. . . . . .” Anh chậm rãi nói xong, thanh âm tràn đầy ý đồ dụ dỗ, làm cho không người nào có thể mở miệng cự tuyệt.
“Ừ!” Tử Thất Thất nhẹ nhàng đáp ứng, từ từ nhắm lại hai mắt, ngay cả mình cũng kinh ngạc tại sao lại có thể như vậy thuận theo anh.
Mặc Tử Hàn nhìn cô từ từ khép mắt lại, khóe miệng vui vẻ từ từ giơ lên, sau đó từ từ hạ thân thể mình trên người cô, tận lực không để cho thân thể nặng nề của mình đè ép cô, làm cô bị thương, nhưng là môi lại càng ngày càng đến gần, càng ngày càng đến gần, cuối cùng từ từ đụng vào, thật sâu hôn, hưởng thụ giờ phút hạnh phúc này.
Nhưng là đột nhiên. . . . . .
“cốc, cốc, cốc!”
Ba tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt không khí hạnh phúc.
Tử Thất thất nghe được âm thanh, đột nhiên mở hai mắt ra, đôi tay chợt khước từ thân thể của anh, bắt đầu hốt hoảng giãy giụa.
“Ưm ưm ưm. . . . . . Ưm ưm ưm. . . . . .”
‘Có người gõ cửa. . . . . . Buông em ra. . . . . . ’
Cô muốn nói ra những lời này, nhưng là miệng bị hắn phong tỏa, hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào.
‘ Ưm ưm ưm. . . . . .. . .”
‘ Đại khốn kiếp. . . . . . Buông em ra. . . . . . ’
Mặc Tử Hàn hoàn toàn không để ý tới cô, không để ý tới tiếng gõ cửa sau lưng, tiếp tục hôn môi của cô, thậm chí đem đầu lưỡi thật sâu vùi sâu vào trong miệng của cô, cướp lấy hô hấp của cô, mà bàn tay trong áo cô cũng hơi tăng thêm một chút sức lực.
Tử Thất Thất từ từ bắt đầu có chút choáng váng, sau đó ngực trái có chút đau đau.
“Rắc rắc!” Cửa phòng đột nhiên bị người tự tiện mở ra.
Một người mặc áo bác sĩ trẻ tuổi đi vào bên trong phòng bệnh, hắn đứng ở cuối giường, nhìn hình ảnh mập mờ trên giường bệnh, không có một chút kinh ngạc, ngược lại hơi nhếch miệng, lộ ra bộ dáng dịu dàng, đột nhiên sau đó mở miệng, nói, “Mặc tiên sinh, nếu như anh không muốn bệnh nhân chết trên giường bệnh, xin mời anh lập tức dừng lại loại hành vi này!”
Mặc Tử Hàn nghe được thanh âm sau lưng, đột nhiên cau mày, rời môi của cô, cũng đem tay phải từ bên trong quần áo của cô rút ra, dùng hai tay chống nâng thân thể của mình.
“Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .” Tử Thất Thất từng ngụm hô hấp, bộ dáng thống khổ.
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt của cô, kinh ngạc mà nói, “Cô ấy thế nào?”
Bác sĩ trẻ tuổi đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất, thuần thục vươn tay, thận trọng đỡ cô ngồi dậy, đem gối đầu đặt ở phía sau của cô, để cho cô khẽ nghiêng nằm, nói, “Tôi ngày hôm qua không phải đã nói cho anh biết rồi sao, phổi trái của cô ấy bị cắt bỏ một nửa, cũng không chỉ là một vết đạn bắn đơn giản, mặc dù bây giờ cô ấy không khác bình thường là mấy nhưng là khả năng hô hấp của cô ấy chỉ có ba phần tư, thậm chí ít hơn, hơn nữa cô ấy hôm qua vừa mới trải qua giải phẫu, cũng chưa hồi phục hoàn toàn, anh không đợi cô ấy bình phục mà đã làm như vậy, cô đương nhiên có thể cảm thấy đau, coi như là hô hấp như người bình thường, chỉ sợ cũng chịu không nổi được nụ hôn của anh?”
Mặc Tử Hàn nghe anh ta nói , vội vã xuống giường, đứng ở bên giườ