
ột người đáng thương xin ông hãy tội nghiệp bà.
Tôi cũng viết một mảnh giấy khác gởi Trung Đan, miếng giấy này tôi đã viết gần một giờ mới xong. Viết rồi xé, xé rồi viết lại, sau cùng chỉ được mấy câu.
Anh Trung Đan.
Em ra đi mang theo tất cả niềm vui và đau khổ mà anh đã tặng em. Mong rằng ngày sau này có gặp nhau, chúng ta sẽ không còn xa lạ nữa.
Chúc anh hạnh phúc.
Ức My
Tôi lấy thước dằn lên hai mảnh giấy. Trời đã gần sáng tôi xách valise lên nhẹ bước ra khỏi phòng, cài cửa lại. Nhìn gian phòng mà suốt 9 tháng trời tôi đã ở trong ấy, tôi thì thầm – Vĩnh biệt! Vĩnh biệt!
Qua hành lang, qua phòng của bà Nghị, ông Nghị, Hạo Hạo, Khởi Khởi và cả phòng của Trung Đan, mỗi lần bước qua khỏi một phòng là lòng tôi như thổn thức, như gào to – Vĩnh biệt! Vĩnh biệt!
Xuống thang lầu, qua khu nhà rộng thênh thang không một bóng người, trong ánh sáng lờ mờ ban mai, tôi bắt đầu xa giấc mộng của tôi, xa tình yêu của tôi, xa cả những tiếng cười và những giọt nước mắt!
Đáp chuyến xe lửa tốc hành đầu tiên tôi trở về Cao Hùng sau 9 tháng trời cách biệt. Trong ánh nắng ban trưa, tay xách valise tôi đứng trước sân ga nhìn quanh.
Cao Hùng! Thành phố yêu dấu quen thuộc mà khi bắt đầu rời nơi đây thì cây Phượng Hoàng nơi sân ga đang nở hoa đỏ ối, bây giờ cành lá xanh um đang run rẩy theo từng cơn gió mùa đông. Cao Hùng! Cao Hùng! Thành phố vẫn thế không thay đổi, còn tôi, lúc đi mang tâm trạng đau khổ thê lương, bây giờ trở về càng ngút ngàn đau khổ.
Chiếc xích lô ngừng trước cửa trường tiểu học, nơi tôi đã chung sống với mẹ bao năm qua. Lũ trẻ nhỏ đùa giỡn trên sân, lớp học tôi bắt đầu học bài Quê Hương tôi! Nơi tôi đã trưởng thành! Bà hiệu trưởng họ Lâm đâu? Có còn ở văn phòng không? Dầu sao, tôi cũng cần phải đến đấy thử xem, có lẽ bà sẽ vô cùng ngạc nhiên trước sự trở về này!
Đứng trước văn phòng, tôi bị những người bạn cũ, những đồng nghiệp của mẹ bao vây. Họ sung sướng, ngạc nhiên ôm tôi hỏi lăng xăng không kịp cho tôi trả lời.
– Trời Ức My! Chị mau lớn quá!
– Ức My! Cô chẳng những lớn mà còn đẹp nữa.
– Sống ở Đài Bắc có vui không cô?
– Sao lâu quá chị không gởi thơ về? Quên hết bạn bè cũ rồi sao?
– Ức My, chị về Cao Hùng chơi được mấy hôm rồi đi nữa hở chị?
Thôi thì bên này một câu, rồi bên kia một câu, tôi bị quay tròn. một lúc sau, bóng bà hiệu trưởng Lâm chen vào, vừa nhìn thấy tôi, bà mừng rỡ:
– Ức My!
Đặt valise xuống, tôi chồm người ôm bà. Vỗ về lưng tôi một cách thân thiết như tình mẹ con, bà ríu rít:
– Làm sao vậy Ức My, đi suốt cả năm trời, lúc đầu tôi còn nhận vài ba bức thư của em, rồi sau đó thì bặt tăm luôn. Giáo sư La Nghị chắc đối đãi với em tốt lắm hả? Đài Bắc vui không? Có chuẩn bị xong việc thi vào Đại học chưa mà giờ này rảnh rỗi ghé Cao Hùng thăm chúng tôi vậy.
Nghe những lời thăm hỏi như thế, tôi không đè nén được nữa, những giọt nước mắt mà tôi đã cố gắng nhẫn nhịn trên suốt quãng đường bây giờ được dịp tuôn trào ra. Tôi khóc, khóc một cách sung sướng. Bà Lâm hoảng hốt không hiểu tại sao, vừa vỗ về vừa hỏi:
– Sao? sao vậy hở? Thôi đừng khóc nữa, có chuyện gì thì để từ từ rồi nói. Ức My! Có chuyện gì vậy. Về nhà nhé. Nghỉ một lát rồi cho tôi biết sau cũng được.
Quẹt nước mắt trên má, tôi ngẩng đầu lên nhìn bà Lâm, thổn thức:
– Thưa bác, hôm nay con về đây con muốn ở đây luôn không về Đài Bắc nữa. Bác có thể cho con ở nhờ không?
– Ức My con nói gì lạ vậy. Lúc nào gia đình bác cũng mở rộng vòng tay đón con về. Thôi bây giờ theo bác về nhà rửa mặt, ăn cơm trước đã, còn chuyện khác để sau sẽ nói.
Một tay nắm tay tôi, tay kia xách valise, bà Lâm lôi nhanh tôi về nhà. Đến nhà rửa mặt, ăn thêm tô mì đặc biệt do bà nấu, tôi đã lấy lại bình tĩnh. Những đứa con nhỏ của bà Lâm vây quanh tôi hỏi thăm rối rít khiến bà phải la mới đẩy được chúng ra ngoài.
Khép cổng lại, nắm tay tôi bà lo lắng:
– Nào bây giờ, con cho bác biết có chuyện gì vậy. Có phải giáo sư Nghị cư xử với con quá tệ bạc không?
Tôi nhìn bà Lâm, biết nói gì đây? Sống trong gia đình họ La suốt 9 tháng trời, tất cả những phức tạp tình cảm: hiểu lầm, yêu, ganh ghét. Người và việc, tôi làm thế nào để thuật lại tất cả cho bà biết? Ngoài ra, cuộc đời tôi vẫn còn là một bí mật, nó có thể ảnh hưởng đến danh dự của mẹ làm sao tôi dám nói? Cứ thế ngồi một lúc lâu tôi không thốt ra được một lời.
Bà Lâm vỗ nhẹ lên vai tôi nói:
– Thôi được rồi, con không muốn nói ra thì tôi cũng đoán được phần nào!
Bà thở dài:
– Có ai nông nổi như mẹ con đâu, nhè người bạn suốt mấy năm trời không gặp lại đem con đi gửi. Đời bây giờ người ta thực tế lắm chớ đâu có nặng tình bạn bè như xưa kia đâu?
Lời bà Lâm như gãi sai chỗ ngứa, tôi lắc đầu biện hộ cho giáo sư Nghị:
– Không, không phải vậy. Giáo sư Nghị là người rất tốt…Ông đối đãi với tôi rất thật tình…
– Thế tại sao con lại trở về đây!
Tôi nhớ đến chuyện hôm qua, đến bà Nghị, đến những điều tôi bị sỉ nhục, đến Hạo Hạo, Khởi Khởi.Rồi nước mắt tôi lại dâng lên mắt, úp mặt vào lòng tay tôi khóc to:
– Xin bác đừng nói chuyện đó nữa.
– Được rồi, tôi sẽ không nhắc đến nữa. Bà Lâm ôn tồn nói –