Cánh Hoa Chùm Gửi – Quỳnh Dao

Cánh Hoa Chùm Gửi – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322864

Bình chọn: 9.5.00/10/286 lượt.

tôi sẽ cố gắng tập luyện để một ngày nào đó có thể tự tạo cho mình một chỗ đứng trong đời.

Quay lại tôi, Hạo Hạo cười lớn.

– Nãy giờ nói ba cái chuyện gì đâu trông có vẻ đứng đắn quá, không giống như La Hạo Hạo lúc bình thường chút nào cả. Thôi Ức My, bây giờ cô leo lên mỏm đá quái dị kia tôi chụp cho một cái ảnh nhé!

Hạo Hạo cầm theo chiếc máy hình Kodak. Tôi đứng lên và quên tất cả những thắc mắc, khó chịu vì chuyện ban nãy. Chúng tôi đuổi bắt nhau từ hòn đá này sang hòn đá khác, rồi nhặt vỏ sò,vỏ cua một cách trẻ con. Mãi đến lúc mặt trời sắp lặn mới ra về.

Đến Cơ Long thì đã đến giờ cơm, chúng tôi ở lại đây cùng cơm tối, Hạo Hạo nói:

– Cơ Long có rất nhiều thú vui, cô có thích tham dự không?

– Trừ những quán rượu đầy thủy thủ, còn thì cái gì tôi cũng đi được hết!

Hạo Hạo liếc xéo tôi, hắn cười khiêu khích:

– Thế còn vũ trường?

Tôi hơi do dự, hắn tiếp ngay:

– Thử buông thả một lần xem sao? Đâu phải dễ gì tìm được một ngày hạnh phúc như thế này, phải biết hưởng, tận tưởng mọi sự vui vẻ. Cô hãy còn trẻ nhưng sắp bị ràng buộc, còn chờ gì nữa? Vũ trường đâu phải là nơi xấu xa? Nó đâu có ăn thịt cô đâu mà sợ, còn tôi đây nữa mà!

Thế là, sau một ngày vui vẻ, chúng tôi lại hưởng thêm một buổi tối cuồng loạn. Ánh đèm màu, bóng người, âm nhạc.. Hạo Hạo ôm tôi quay cuồng, mắt tôi như ngàn cánh sao rơi. Hắn cười lớn, tôi cũng cười theo như người say rượu.

Đây là lần đầu tiên, tôi mới hưởng được một đêm cuồng loạn như thế. Những tiết điệu quay cuồng khiến cho con người có cảm giác chơi vơi, ánh đèn màu xoay quanh sàn nhảy tạo cho tôi một cảm giác say mụ. Tiếng cười, tiếng hét, càng làm cho khung cảnh nhộn nhịp hơn. Chúng tôi quay cuồng không biết trời đất gì cả.

Đêm đã khuya, thật khuya. Trên đường không còn bóng người, vài ánh sao cô độc nhấp nháy trên cao. Chúng tôi đi xe taxi chạy hết tốc lực về Đài Bắc. Cuộc vui đã làm tôi mệt mỏi, ngồi trên xe tôi lim dim ngủ gật, mãi đến lúc xe ngừng trước cửa nhà, tôi mới sực tỉnh, vươn vai lười biếng, giọng ngáy ngủ tôi hỏi:

– Tới nhà rồi sao? Nhanh quá vậy.

– Thôi xuống xe đi.

Hạo Hạo nói. Tôi xuống xe tựa lưng vào cổng ngáp vặt. Hạo Hạo bấm chuông. Gió lạnh đêm khuya làm tôi rùng mình, Hạo Hạo vội vàng cởi áo phủ lên vai tôi:

– Ngủ gục trên xe, rồi lại ra gió ngáp, chắc cô sắp bị cảm rồi đó.

Tôi lại ngáp thêm vài cái, rút đầu trong áo mỉm cười. Nếu không ai mở cửa, chắc tôi sẽ đứng đây ngủ mất! Cửa mở, tôi lười biếng bước vào mà không ngờ rằng cơn bão táp đang chờ đón mình. Một bàn tay bất thình lình chộp tay tôi lắc mạnh, chiếc áo khoác của Hạo Hạo rơi xuống, cơn mê ngủ tan biến. Mở to mắt ra chạm ngay cái nhìn giận dữ của giáo sư La Nghị, ông quát lớn:

– Ức My, em đi đâu với cái thằng hôi thối này mà giờ này mới về hả?

Tôi chưa kịp trả lời thì ông đã lắc mạnh tay hơn.

– Nói nhanh! Chúng bây đi đâu? Làm gì hở.

Tôi đáp:

– Dạ, chúng tôi đi chơi. Buổi sáng đi picnic ở Dạ Liễu, tối lại ghé vũ trường…

Lời nói của tôi chưa kịp dứt thì giáo sư La Nghị đã thẳng tay tát vào mặt tôi một cái. Ngay lúc đó tôi hoàn toàn tỉnh hẳn. Mở to mắt ra, tôi chết lặng nhìn giáo sư Nghị, đôi mắt ông ta thật dễ sợ, vẫn giữa chặt tay tôi ông nói:

– Nếu em đến đây để học đòi trụy lạc, thì hãy cút ngay đi! Mặc em muốn lên hay không lên đại học, muốn tiến hay không tiến cũng mặc em!

Hạo Hạo ưỡn ngực ra:

– Thưa ba đó là do lỗi con dẫn Ức My đi. Nếu ba muốn rầy ra gì thì con đây này. Ức My vô tội.

– Được! Được rồi! Ông Nghị quay sang Hạo Hạo – Nãy giờ tôi muốn tìm anh đây, tôi phải dạy anh mới được, lại đây!

Giáo sư La Nghị hất mạnh tay tôi ra, khiến tôi mất thăng bằng lảo đảo. Đứng vững lại, tôi nghe trên má tôi, nơi vừa bị giáo sư đánh rát bỏng. Sự nhục nhã và giận dữ đun sôi trong lòng. Chưa lúc nào tôi thấy mình bị sỉ nhục như vậy. Mẹ tôi chưa hề đánh tôi một cái mà bây giờ lão quái này ỷ việc nuôi tôi mà đánh tôi như thế. Lỗi tôi nào có gì là nặng đâu mà phải ăn cả tát tai như vậy.

Nước mắt lần ra má theo dòng tư tưởng, tôi không thèm để ý đến những lời to tiếng giữa hai cha con Hạo Hạo nữa, vừa khóc vừa chạy vào nhà, tôi đụng đầu Khởi Khởi ở thang lầu. Cô đang tì lưng vào đầu cầu thang vênh mặt đắc ý lắm. Tôi nghĩ rằng nó đã nhìn thấy tôi bị ăn tát.

– Chị Ức My, đi chơi có vui lắm không chi?

Khởi Khởi hỏi. Lời nói châm biếm của nó như đổ dầu vào lửa. Mọi mạch máu như muốn vỡ tan trong lồng ngực tôi. Trừng mắt nhìn nó, tôi không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn tìm nó một cái gì để đập, đập ngã cái vẻ lạnh lùng cao ngạo đó. Tôi chanh chua:

– Chớ sao, đi chơi mà không vui sao được? Tôi không cần phải ép hoa vào tập người ta, tôi cũng không cần gọi người “Đừng quên tôi” mà người ta cũng vẫn nghĩ đến tôi. Còn chị? Chị chỉ là một loại hoa Đừng quên tôi trong vườn thế mà người ta vẫn hái, vẫn liệng vào thùng rác!

Gương mặt Khởi Khởi tái dần ra, môi cô ta run run không nói được. Tôi thỏa mãn vì đã báo được thù. Khi sắp sửa bước lên cầu thang, thì tôi chết lặng.

Bà Nghị như bức tượng thạch cao đứng giữa nấc thang đó. Đôi mắt quái dị như muốn nuốt trửng tôi. Bà ta từ t


Duck hunt