Polly po-cket
Cánh Hoa Chùm Gửi – Quỳnh Dao

Cánh Hoa Chùm Gửi – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322802

Bình chọn: 9.5.00/10/280 lượt.

Đến trước cổng, tôi nghe hai đứa con nhỏ của bà Lâm bàn cãi nhau điều chi không rõ một đứa nói:

– Chắc là tướng cướp.

– Không phải, đó là tên tù vượt ngục, có lẽ hắn đã mang tội giết người!

– Tao bảo không phải mà. Ông ta là tướng cướp này, hôm trước tao thấy trong phim đấy!

– Tao cũng coi phim vậy, tên tù vượt ngục cũng giống thế.

– Tao nói là tướng cướp đấy!

– Tao nói là tên cướp vượt ngục!

– Đánh cá không? 3 hòn bi đó!

– Cá liền, tao sợ hả?

– Rồi, bây giờ vô hỏi mẹ.

Dưới tia nắng sớm mùa đông, tôi đứng nhìn lũ trẻ cãi nhau. Làm trẻ con sướng thật, không phải lo lắng, sầu khổ gì cả. Chú thỏ nằm trong lòng tôi bỗng động đậy, tôi cúi xuống, vỗ về:

– Đừng gấp, chị sẽ đem thuốc cho em uống mà.

Một bóng đen hiện lên trên nền đất, càng lúc càng gần. Rồi tôi nhìn thấy đôi giày lấm bụi, tia mắt tôi đưa lên từ từ: chiếc quần sậm màu, áo hở rộng cổ không thắt cà vạt, chiếc hàm vuông, rồi mắt tôi chạm mắt chàng.

Chúng tôi cứ thế nhìn nhau không nói một lời nào. Thời gian lặng lẽ trôi qụa Đám mây cha khuất mặt trời bắt đầu trôi đi. Chàng vẫn thế không có gì thay đổi ngoài khuôn mặt trắng xanh.

– Ức My, em có khỏe không?

Tôi gật đầu, lí nhí không nói được. Trung Đan đưa tay, nhè nhẹ vuốt chú thỏ trong lòng tôi:

– Nó sao vậy?

– Bệnh rồi, có lẽ bị cảm.

Bàn tay chàng chầm chậm nắm lấy tay tôi xiết mạnh, giọng chàng run run:

– Ức My, rốt cuộc rồi anh cũng tìm thấy em.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt vờn quanh mi, không nói nên lời. Chàng ôm tôi, giọng đau khổ thống thiết:

– Ức My, sao em ngu như vậy. Em bỏ đi không cho anh biết, làm cả nhà bấn loạn lên, em biết không? Bây giờ thì em đã bình thường rồi phải không? Anh đến đón em. Đừng khóc nữa, nín đi đừng khóc.

Tôi vẫn khóc, vì nếu không khóc thì tôi không biết phải làm gì bây giờ. Trung Đan ôm tôi vỗ về, chàng đã làm khuấy động tình cảm tôi. Tôi sung sướng khóc, khóc mãi đến một lúc lâu lòng mới cảm thấy thư thả. Chàng nâng cằm tôi lên, lau nước mắt, như đang vỗ về một đứa bé.

Sau đó tôi nghe có tiếng vỗ tay của lũ trẻ con bà Lâm:

– Ê tụi bây ơi! lại xem chị My nè, con gái mà ôm con trai mà không biết mắc cở, lêu lêu!

Xô Trung Đan ra, nhìn chàng rồi lại nhìn lũ trẻ tôi phì cười theo. Có tiếng chân người bước đến gần, đồng thời một bàn tay to lớn nắm lấy tôi. Ngẩng đầu lên, nhìn ra khuôn mặt xồm xoàm đầy râu tóc của giáo sư La Nghị. Tiếng ông ồn ào:

– Ức My, sao em trốn học về đây chứ? Làm tôi tìm mãi không ra. Lúc bình thường không để ý, chỉ biết em ở tại một trường tiểu học mà cũng không biết địa chỉ ở đâu nữa. Lục hết cả một tỉnh Cao Hùng này mới tìm được em. Được rồi, bây giờ ngoan ngoãn theo tôi về ngay.

Tôi ngập ngừng:

– A. Tôi…Tôi…

Giáo sư La Nghị hét to:

– Cô còn muốn gì nữa đây hở? Nếu có giận hờn gì thì cứ cãi nhau hay chửi bới một lúc cho hả giận rồi thôi, chớ làm gì mà em lại bỏ nhà đi? Đài Loan bây lớn, người thì đông, đất lại rộng, em còn muốn tôi đến đâu tìm em nữa chứ? Sao khó khăn vậy. Em đi đâu thì không sao cả, nhưng tội cho người nhà phải bấn loạn lên đi tìm. Trung Đan trách tôi sao đánh em, thật ra tôi đâu có ngờ chỉ vì một cái tát tai mà em lại bỏ đi đâu? Gia Gia nó lục lọi tứ tung xem em ở đâu, nó tưởng em núp trong hộc tủ, thế là nó quần lấy các ngăn sách của tôi. Hạo Hạo cũng cự nự tôi. À, còn con mèo của cô nữa, không biết làm sao mà nó chui vào trong tủ tôi làm ổ trong ấy, thôi xương cá tứ tung trong đó. Thôi cô về ngay đi về dọn dẹp sạch sẽ cho tôi nhờ.

Tôi sung sướng nhảy nhỏm lên:

– Tiểu Ba chưa đi mất sao giáo sư?

– Đi mất? Đi đâu mà mất? Có mất chăng là cô. Thôi đừng nói nhiều, sửa soạn nhanh lên để xem có kịp chuyến xe lửa nào không.

Tôi do dự, quay lại nhìn thấy bà hiệu trưởng Lâm đang mỉm cười, bà bước đến cạnh, nắm tay tôi nói:

– Đi đi em, Ức My. Giáo sư Nghị đã nói hết cho bác nghe rồi. Ráng học để thi đậu em nhé!

Tôi vẫn do dự, giáo sư La Nghị muốn đưa tay nắm tôi lôi đi, bỗng tay ông chạm vào chú thỏ, giựt mình ông hét to:

– Trời ời, cái gì nữa đây?

Tôi nâng cao chú thỏ lên nói:

– Dạ chú thỏ ạ, nó đang bệnh đấy. Em có thể mang nó về nhà được không giáo sư?

– Ơ, ơ. Đôi mắt ông tròn xoe lại, ông ậm ừ – Thôi được, mang nó đi luôn đi. Có lẽ rồi đây tôi phải mở luôn một cái sở thú để trong nhà cho em chăm sóc luôn thể!

Tôi sung sướng hét lớn. Bao nhiêu bực dọc phiền nhiễu trong những ngày qua đã vỗ cánh bay đi. Trao chú thỏ cho Trung Đan, tôi nói:

– Ôm giùm tôi một chút nhé!

Rồi tôi chạy bay vào nhà soạn quần áo. Xách chiếc valise trên tay bước ra ngoài. Bà hiệu trưởng Lâm đến nói vài lời từ biệt với tôi. Cười cười, giọng bà luyến tiếc:

– Lần sau con có đến đây, mong rằng không phải đến để trốn nữa con nhé!

Tôi nhìn bà chẳng nỡ rời. Giáo sư La Nghị bực dọc vì chờ đợi. Chúng tôi bước ra cửa. Hai đứa con của bà Lâm đưa đẩy nhau trước mặt:

– Mày lại hỏi đi!

– Mày hỏi đi!

Giáo sư La Nghị hỏi tôi:

– Chúng nó làm gì thế?

Nhìn hàm râu xồm xoàm của giáo sư, tôi chợt hiểu và cười lớn. Giáo sư Nghị chau mày:

– Em cười cái gì đấy?

– Dạ em cười chúng nó. Tụi nó đố nhau giáo sư là tướng cướp hay là tù vượ