
ại sao không nghe cô nói gì hết vậy . Cô giấu tôi vì cái gì ? Nói mau lên !
Đan Thụy nhăn mặt khổ sở :
– Anh đừng quát nạt em như vậy . Mổi lần anh la hét là em không nói được gì cả.
Khoa phẩy tay , quay chổ khác :
– nói đi.
– Thật tình là em với ảnh không có gặp nhau thường xuyên . Hôm nọ gặp ảnh ở quầy sách, ảnh mời em vào quán nước gần đó hỏi thăm em với anh . Em bèn hỏi ảnh có biết ở đâu có chổ làm phù hợp với em không.
Thấy môi Khoa mím lại , cô hấp tấp giải thích :
– Em không có nói là anh thất nghiệp . Vì trên thực tế ảnh vẩn biết anh còn đi làm mà . Em chỉ bảo ở nhà buồn nên muốn đi ra ngoài.
– rồi sao nửa ?
Đan Thụy nói lí nhí :
– Anh biề’t rồi đó , em đâu có chuyên môn gì . Chuyện đóng gói những loại xà bông như vậy ai làm cũng được . Với lại nó chỉ có tính chất tạm thời . Em chỉ tranh thủ Làm trong đợt này thôi.
– Cô làm bao lâu rồi ?
– Một tuần nay.
– Tại sao cô dấu tôi ?
Đan Thụy nhìn anh một cái , nói rụt rè :
– Tại em biết anh không thích.
– Biết tôi không thích mà cô vẫn làm .Vậy trong thực tế cô còn giấu tôi cái gì nữa ?
Đan Thụy lúng túng đứng im . Khoa mím môi , lạnh lùng :
– Ngày mai cô đem trả mấy thứ này đi và nghỉ việc ngay . Đừng có nói nhiều nữa.
Đan Thụy ngân ngấn nước mắt :
– Nhưng mình hết tiền xài rồi . Mấy tháng nay anh không có lương , tiề nở ngân hàng em cũng rút ra hết rồi.
Khoa thở dài , lẳng lặng bỏ vào phòng nằm ngửa xuống gường hút thuốc , vẻ mặt buồn rười rượi . Đan Thụy đi theo anh , cô ngồi xuống mép gường , áp mặt xuống ngực anh :
– Anh không giận em phải không ?
– Anh không giận , chỉ trách mình . Có lẽ anh bất tài quá.
– Em xin lổi . Thật tình là em không ngờ việc làm của em xúc phạm anh . Đừng giận em nha.
Khoa không trả lời , làm sao anh trách Đan Thụy được , nhưng cô đã vô tình xúc phạm tự ái của anh . Chính vợ mình nhận sự giúp đỡ của kẻ tình dịch , điều đó chẳng khác nào một cái tát vào mặt anh . Càng nghĩ Khao càng thấy bất lực , căm giận mà không biết giận ai . Anh bỏ tay Dan Thụy xuống lặng lẽ đứng dậy mặc đồ đi ra đường . Anh làm lơ như không thấy đôi mắt ngân ngấn nước mắt của cô.
Khoa đến nhà Hưng . Hắn cũng đang nằm dài trên ghế , dáng điệu chán nản . Từ lúc công ty sắp tan rã đến giờ , hắn càng lầm lì ít nói . Thấy Khoa đến , hắn chỉ nhướng mắt nhìn rồi lại nằm dài hút thuốc . Dưới đất la liệt những mẩu tàn thuốc , có đến cả chục gói . Khoa đá đá mấy gói thuốc dưới đất :
– Mầy tính làm đại lý thuốc lá hả ? Hút cho chết hay sao mà hút dữ vậy ?
Hưng lừ đừ :
– Tính ra nó vẫn rẻ hơn rượu.
Khoa ngồi xuống đối diện với hắn :
– Mày tính sao ? Làm tiếp chờ về hay bay chỗ khác ?
– Nêu có chổ Thì tao đã bay rồi.
Cả hai im lặng . Mấy tháng rồi nhâ n viên trong công ty đều có tâm trạng hoang mang như thế . Ông giám đốc gọi về hẹn sẽ trả lươmh . Rõ là một cách dụ Khị Mà người bị Dụ Biết nhưng không thoát ra được . Vì hy vọng và vì không tìm được chổ Làm khác tốt hơn . Khoa và Hưng cũng không thoát khỏi tình trạng đó và càng ngày càng dễ cáu gắt vì tâm trạng chán nản , quẩn bách.
Cả hai ngồi như hai pho tượng . Ngoài sân có tiếng dựng xe . Hai người cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn . Đến lúc nghe tiếng giày nện gót , Hưng mới hất đầu qua Khoa :
– Bà Vân tới đó . Mấy hômnay cứ đến đây chờ mày tới . Nói chuyện với bả đi.
– Kiếm tao làm quỷ gì ?
– trời biết.
Khoa nhún vai nhìn ra cửa . Tú Vân cũng vừa vào tới . Cô cười tươi khi thấy Khoa :
– Hôm nay em gặp may , tới là gặp một lượt hai người.
Hưng lừng khừng :
– Gặp mấy thằng ốm đói thế này mà may khỉ gì ?
Hắn lừ đừ đứng lên :
– Hai vị muốn nói chuyện gì cứ nói tự nhiên , tôi đến công ty một lát , xem ông ta có gọi điện về không . Khi nào qúi vị về thì nhớ khóa cửa lại giùm.
Hưng đi rồi , Tú Vân đến ngồi sát bên Khoa :
– Em biết chuyện của công ty anh rồi.
Khoa nhún vai không trả lời . Tú Vân nói như trách :
– Vậy mà không chịu nói với em.
Anh hơi nhướng mắt :
– nói để làm gì ?
– Đĩ nhiên là em muốn chia sẽ với anh chứ gì.
Tự nhiên Khoa cười khan . Đan Thụy đã chia sẽ với anh rồi . Một sự chia sẽ làm anh đau như bị đâm vào tim . Bây giờ nghe Tú Vân đòi chia sẽ , anh thấy dị ứng quá . Anh khoát tay :
– Cám ơn Vân , tôi tự lo liệu được.
Tú Va6n nủng nịu :
– Anh không được tự ái với em . Để em nói cho anh nghe . Ba em định thành lập một công ty chuyên làm cái gì đó về vi tính . Cái đó em không rành . Nhưng em biết nó thuộc chuyên môn của anh . Ba em ham lắm , nhưng không có người quản lý . Ba bảo em nhờ anh làm giám đốc thay ba điều hành công ty đó . Bởi vậy mấy hôm nay em kiếm anh muốn chết luôn.
Khoa im lặng nghe , có vẻ chú ý :
– Bác muốn giao tôi điều hành công ty đó à ?
– Đĩ nhiên , tại vì ba em đâu có rành mấy vụ đó.
Khoa ngồi im suy nghĩ . Một đề nghị thật hấp dẫn . Có nằm mơ anh cũng không dám tin . Còn hơn cả cảm giác người sắp chết đuối vớ được chiếc phao . Viển ảnh về tương lai như mở ra trước mắt , nhưng Khoa không phải loại người non nớt . Tất nhiên ông khôi đưa ra đề nghị đó vì mục đích nào đó . Điều này chưa biết được , nhưng anh tin rằng sau khi g