
.
Khoa chống một tay lên thành cửa sổ , chỉ về phía salon , cười khan :
– Ngủ ở đâu ? Ở đó hả ? Tôi đâu phải là người giữ nhà của em . Em đối xử với chồng như vậy đó mà thấy được à ?
– Nếu thích anh cứ vào phòng , tôi đâu có yêu cầu anh ra đây . Đó là tự anh muốn mà.
– Hay lắm . Vậy thì vào đây . Vợ chồng thì không thể không chung phòng phải không ? Tối nay cô thể hiện bổn phận làm vợ của mình đi.
Nói xong , Khoa kéo tay bắt Đan Thụy đứng lên . Anh gần như lôi cô vào phòng ngủ . Đan Thụy cố cưởng lại , nhưng Khoa mạnh mẻ lạ thường . Anh nhất định bắt cô phải khuất phục . Anh không chịu nổi sự lạnh nhạt của cô nữa.
Khoa chỉ chiếc ghế . Anh té ngửa xuống gường và buông Đan Thụy ra . Cô quay lưng đi ra ngoài . Anh gọi lại :
– Cô đi đâu vậy ?
– Lấy trà cho anh.
– Không cần , tôi không cần những thứ đó . Đừng tìm cách tránh né , không được với tôi đâu . Không ai chịu nổi một thái độ như vậy cả.
Đan Thụy đến gnồi bên gường , lẳng lặng cởi giầy cho anh . Khoa chợt ngồi dậy giữ tay cô lại :
– Em định kéo dài tình trạng này đến chừng nào , nói đi !
Đan Thụy không trả lời , cô đứng dậy mang đôi giày đặt vào góc phòng . Khoa yên lặng nhìn theo chờ xem cô sẽ làm gì . Đan Thụy dựa lưng vào cạnh bàn nhìn lại anh :
– Anh muốn ăn gì không ?
– Không cần .- Anh cười khẩy – Em cứ nhất thiết phải giữ một khoảng cách như vậy em mới thấy an toàn phải không ? Nếu tôi muốn thì 10 e cũng không thoát khỏi tôi đâu . Có điều tôi để em tình nguyện thôi.
Đan Thụy nhìn đăm đăm ra cửa , như cố ý không nghe . Thái độ của cô làm Khoa hết kiên nhẩn nổi . Anh n hẩy xuống gường , đến đứng đối diện với cô , quắt mắt nhìn cô :
– Em muốn tôi phải làm sao để chuộc lổi của mình đây . Muốn suốt đời để cho tôi ray rức phải không ? Tôi đã làm hết cách rồi , đã nhẩn nhịn quá mức rồi . Tôi cũng còn tự ái của tôi . Qụy lụy em cũng có giới hạn thôi . Đừng có trừng phạt kiểu đó nữa . Tôi không kiên nhẩn nổi đâu.
Đan Thụy mím môi , nhất định làm thinh . Khoa nhìn cô , rồi lắc đầu chán nản :
– Anh xin em đó Thụy . Đừng đầy đạo anh như thế nữa . Mấy ngày nay lúc nào thần kinh anh cũng căng thẳng vì em.
– Và vì chị Vân nửa chứ . Tôi tin là hai người sẽ không căng thẳng khi ở bên nhau và …
– Đừng có nói nữa – Khoa quát lên.
– Vâng , tôi sẽ không nói nửa , không bao giờ nói nửa . Cứ yên tâm.
– Tại sao em cứ đem cô ta vào giữa hai đứa hoài vậy . Trong khi anh đã quên cô ta lâu rồi . Anh chỉ nghỉ tới một mình em . Anh phải nói sao em mới tin đây Thụy …
Chương 17
Đan Thụy đẩy cửa bước vào nhà . Cô thoáng phân vân , rồi giữ vẻ thản nhiên bước vào phòng khách . Khoa đang ngồi ngửa phía salon . Nghe tiếng chân Đan Thụy , anh ngồi thẳng lưng , nhìn cô chăm chăm :
– Em đi dâu về vậy ?
Đan Thụy hơi lúng túng , rồi nói lảng đi :
– Sao hôm nay anh về sớm vậy ? Mới 11 giờ , bình thường đến 12 giờ anh mới về lận mà.
– Anh hỏi em đi đâu về vậy ?
– Hả , anh nói gì ?
Khoa lắc đầu nhìn cô nghi ngờ :
– Anh không tin em không nghe rõ câu hỏi của anh . Làm gì em mất tự nhiên vậy ? Anh chỉ hỏi em đi đâu về thôi mà.
– Em đi chợ.
– Đdi chợ gì mà từ sáng giờ mới về ?
Đan Thụy rụt rè :
– Bộ sáng nay anh không đến công ty hả ?
– Không.
Khoa nhìn chiếc giỏ Trên tay cô :
– Em xách gì mà nhiều vậy ?
– À , chỉ là mấy thứ đồ mới mua.
Đan Thụy nói hấp tấp , rồi đi nhanh về nhà sau . Cử chỉ của cô nàng làm Khoa nghi ngờ . Anh bước tới giữ tay Đan Thụy lại . Giằng chiếc giỏ Trên tay cô trút xuống . Một mớ gói xà phòng và những miếng bao bì rơi ào xuống nền gạch . Khoa quay lại nhìn cô :
– Em mua mấy thứ này đây hả ? Em cho anh là con nít sao ?
Đan Thụy ngồi xuống gom mấy gói xà bông lại . Cô tìm một gỉai quyết hợp lý . Nhưng Khoa không để cô có thời gian suy nghĩ , anh kéo tay cô đứng lên :
– Ai hướng dẩn em đến mấy công việc này vậy ?
– Em tự tìm.
– nói dối . Suốt ngày em không đi đâu , lại càng không có bạn bè quen , làm sao họ giới thiệu . Mấy công việc chụp giựt này đâu phải dễ kiếm . Ai hướng dẫn em , nói đi !
Biết quanh co cũng không xong , không chừng nói dối càng là cho Khoa bực mình , Đan Thụy đành nói thật :
– Anh Đan chỉ em , anh ấy bảo đó là chổ quen của ảnh.
– Trọng Đan hả ?
Khoa im lặng nhìn cô , một sự im lặng chẳng hứa hẹn gì tốt đẹp . Đan Thụy hiểu tính anh quá rồi , và cô trân người chờ đợi . Quả nhiên là vậy , cái tên Trọng Đan như làm Khoa phát khùng lên . Anh ghiến răng :
– Biết ngay là vậy mà . Tôi đoán không có sai đâu – Khoa quát lên :- tôi đã cấm cô đi làm tại sao cô còn qua mặt tôi , mà lại nhờ vả cái tên đểu cán đó . Cô muốn sỉ nhục tôi phải không ?
– Không có , em không có ý nghĩ như vậy . Em chỉ cần một công việc , và vì không có ai nên em nhờ anh ấy.
– im đi ! Thế cô có chồng để làm gì . Làm bình phong hả ? Cô để cho hắn biết tôi không nuôi nổi cô vì tôi thất nghiệp . Cô tạo điều kiện để hắn biết và cười vô mủi tôi phải không ?
– Không có , không phải vậy đâu mà , anh tòan là gán ghép cho em thôi.
– Gán ghép hả ? Đến mức như thế này mà cô còn tìm cách chối quanh à ? Thì ra là cô và hắn vẫn thường gặp nhau ? T