Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bộ Tứ – Agatha Christie

Bộ Tứ – Agatha Christie

Tác giả: Agatha Christie

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322573

Bình chọn: 7.00/10/257 lượt.

và ẩn náu ở trong rừng, chịu khổ cực muôn vàn trong ba năm. Rồi đi thoát, nhưng già trước tuổi. Hiện giờ ông ta ốm yếu, sống trong một căn hộ ở Westminster cùng với cô cháu gái Sonia Daviloff và một người hầu. Có lẽ ông ta luôn nghĩ mình bị truy nã, vì phải mất nhiều công mời mọc ông ta mới nhận đấu trận cờ này. Ông ta thường từ chối không nhận thi đấu, gần đây báo chí có cả một loạt bài phê phán ông thiếu tinh thần thể thao, nên ông ta mới nhận đấu. Gilmour Wilson đã thách thức ông ta đặc kiểu Mỹ. Vì sao Savaronoff hay từ chối? Theo tôi, để khỏi gây sự chú ý về mình, không muốn người khác tìm ra dấu tích. Tôi tin là Wilson là nạn nhân của một sự lầm lẫn.

– Anh cho là có người nào muốn thủ tiêu Savaronoff?

– Có thể là cô cháu gái. Savaronoff mới được hưởng thừa kế một gia sản lớn do bà Gospoja, vợ của người chung vốn cũ, nguyên là một tay đầu cơ cỡ bự dưới thời Nga hoàng, để lại.

– Cuộc đấu diễn ra ở đâu?

– Ở nhà Savaronoff. Tôi đã nói ông ta ốm yếu: gần như bị liệt.

– Có nhiều người xem không?

– Độ hơn chục người.

Poirot nhăn mặt một cách ý nghĩa.

– Ông Japp ơi: nhiệm vụ của ông khó khăn đấy!

– Dĩ nhiên rồi, nhưng chừng nào tôi biết chắc Wilson chết vì bị đầu độc, thì sẽ là một bước tiến đáng kể.

– Cứ cho rằng kẻ thù nhằm vào Savaronoff chứ không phải Wilson, liệu hắn có lặp lại tội ác lần nữa không?

– Nhất định thế, vì vậy tôi đã cho hai nhân viên theo dõi chặt chẽ căn hộ của Savaronoff.

– Họ sẽ rất được việc nếu bỗng có người nào dẫn xác đến với quả bom trên tay! – Poirot nói độp.

– Tôi thấy ông quan tâm vụ này rồi đó. Ông có muốn đến nhà xác xem xét tử thi Wilson trước khi mổ? Biết đâu đấy? Một kim cài cà vạt của hắn gài lệch chẳng hạn, và ông sẽ tìm thấy ở đó dấu hiệu để phá tan bí mật? – Japp nói khích.

– Trong khi chờ đợi, chính kẹp cà vạt của ông bị cài lệch thì có! Tôi vẫn nhìn nó đến nửa tiếng đồng hồ. Ông cho phép? Thế! Bây giờ, nó được chỉnh rồi? Cần có thứ tự, các bạn! Thứ tự trong mọi việc. Não, ta cùng đi nhà xác.

Tôi thấy mọi sự quan tâm của Poirot đã tập tung vào vụ việc mới này. Thật đáng mừng, vì bấy lâu nay anh chả thiết việc gì khác, trừ bọn Bốn Người.

Không quen không khí nhà xác, tôi cực kỳ xúc động khi trông thấy thi thể bất động của chàng kỳ thủ người Mỹ, chết một cách bắt đắc kỳ tử. Poirot xem xét rất kỹ: xác không có vết tích gì, trừ một sẹo nhỏ ở bàn tay trái. Japp gỉai thích:

– Bác sĩ bảo đây là vết cháy, không phải vết cắt.

Poirot chuyển sự chú ý sang những thứ có trong túi, mà một nhân viên vui lòng bày ra cho xem.

Cũng không có gì đặc biệt: một khăn tay, chùm chìa khóa, một cái ví khá nặng và vài lá thư không quan trọng. Một vật khác bỗng làm anh để ý.

– Một quân cờ – anh kêu lên – con Hề trắng! Nó ở trong túi anh ta à?

– Không, anh ta cầm nó trong tay, phải mất công mới gỡ ra được. Chúng tôi sẽ gửi trả lại giáo sư Savaronoff, vì nó thuộc bộ cờ rất đẹp của ông ta, bằng ngà voi có chạm trổ.

– Đưa tôi, tôi sẽ trả, như vậy cũng là dịp để tôi thăm ông ta.

– A! A! – Japp kêu. Thế là ông muốn làm vụ này?

– Rất sẵn lòng, ông đã khéo léo kích thích tôi tôi đó.

– Hoan hô! Tôi rất vui vì ông đã bỏ đề tài quen thuộc. Tin là đại uý Hastings cũng mừng.

– Tất nhiên rồi – tôi cười.

– Ông còn chi tiết gì khác đáng chú ý nữa không? – Poirot hỏi.

– Không. Cả việc… Wilson là người thuận tay trái – Poirot quay về phía tử thi, nói.

– Ông này như ma xó. Sao ông biết? Đúng, Wilson thuận tay trái. Nhưng cái đó thì liên quan gì?

– Không, không liên quan – Poirot vội công nhận khi thấy Japp lộ vẻ hơi nóng nẩy – Tôi muốn trêu ông một chút thôi! * * *Sáng hôm sau, chúng tôi đi Wesminster để đến nhà giáo sư Savaronoff.

– Sonia Daviloff, tên đẹp quá – Tôi lẩm nhẩm..

Poirot ngao ngán nhìn tôi:

– Lúc nào cũng nghĩ chuyện lãng mạn. Anh thật bất trị. Nhưng nếu Sonia Daviloff không phải ai khác mà chính là không ai khác ngoài nữ bá tước Rossakof thì thú vị biết bao!

Nghe tên nữ bá tước, tôi sầm nét mặt.

– Thôi, thôi, anh Hastings. Đùa chút thôi! Dù sao tôi cũng không bị lũ Bốn Người ám ảnh đến mức ấy.

Một gia nhân có bộ mặt băng giá, như không có khả năng biểu hiện chút tình cảm nào, ra mở cửa.

Poirot đưa tấm thiếp trên đó Japp đã viết vài lời giới thiệu. Người hẫu dẫn chúng tôi vào một phòng rộng, thấp, trang trí đẹp. Hai bức tranh thánh tuyệt mỹ treo ở một góc; sàn trải thảm Ba Tư lộng lẫy. Trên một cãi bàn, ngự một ấm xa mô va bóng loáng.

Poirot ngồi thụp xuống đất, khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Tấm thảm đẹp thật, nhưng có đáng để xem kỹ đến thê không?

– Là vật hiếm lắm ư? – tôi hỏi.

– Cái gì cơ? À, tấm thảm! Không, tôi không xem tấm thảm. Nhân tiện, phải nói nó đẹp tuyệt vời, nhưng đáng tiếc là không được giữ gìn. Đây này, ai đóng đinh ngay giữa, làm thành một lỗ thủng lớn.

Tiếng sột soạt nhẹ nhàng khiến Poirot bỏ dở xem xét. Một cô gái đứng trong khung cửa, nhìn chúng tôi, vẻ nghi ngờ. Vóc dáng tầm thước, điệu bộ đặc người Anh. Bộ mặt hấp dẫn, nhưng buồn.

– Tôi sợ là chú tôi không thể tiếp các ông. Chú tôi ốm.

– Rất tiếc, thưa cô, nhưng cô có thể thay mặt ông. Cô