
là Daviloff, phải không?
– Phải, Sonia Daviloff. Ông cần gì?
– Tôi đã tiến hành điều tra về sự việc đau buồn hôm kia… cái chết của ông Gilmour Wilson. Cô có thể cung cấp một số tin tức?
– Ông ấy chết vì cơn đau tim trong khi đánh cờ.
– Thưa cô cảnh sát chưa khẳng định được nguyên nhân thực sự.
Cô gái có một cử chỉ hoảng sợ:
– Thực thế ư? Vậy Ivan nói đúng?
– Ivan là ai?
– Người vừa mở cửa đón các ông. Hắn bảo ông Wilson không chết tự nhiên, mà là bị đầu độc nhầm.
– Nhầm?
– Phải, vì thực ra họ định nhằm chú tôi.
Nàng hoàn toàn không còn dáng bộ nghi ngờ, mà tiếp chuyện một cách hăm hở.
– Sao cô nói vậy? Chẳng lẽ có ai muốn đầu độc giáo sư Savaronoff?
– Tôi không biết, không hiểu gì. Chú tôi rất tin tôi. Thực ra ông chưa biết tôi nhiều, mới gặp tôi từ ngày tôi còn bé, và cũng mới bảo tôi đến ở gần đây. Nhưng tôi chắc chắn là ông lo sợ cái gì. Có rất nhiều hội kín, và một hôm tôi mang máng hiểu là có một tổ chức làm ông đặc biệt lo ngại.
Sonia Daviloff tiến gần Poirot, hỏi:
– Ông đã từng nghe nói đến một hội mang tên “Bộ Tứ Vĩ đại” hoặc “Bốn Người”?
Tôi e là đầu Poirot sắp vỡ tung; anh trố mắt:
– Cô biết gì về Bốn Người, thưa cô?
– Vậy ra có cái tổ chức ấy thật? Trong cơn mê ngủ, tôi nghe chú thốt lên vài tiếng, nhưng khi tôi đánh bạo hỏi, ông buộc tôi phải im lặng. Tôi chưa bao giờ thấy ông kinh hãi thế. Chắc chắn là ông sợ bọn chúng.
– Bốn Người! – Poirot lẩm bẩm – Lại Bốn Người! Một sự trùng hợp kỳ cục? Thưa cô, cô biết là chú cô vẫn còn bị nguy hiểm; tôi muốn cứu ông ấy. Hãy giúp tôi! Cô có thể kể chính xác những gì xảy ra tối hôm đó? Chỉ cho tôi xem bộ cờ, nó được đặt trên bàn nào… Hai ngươi ngồi ở đâu… Tóm lại, càng nhiều chi tiết càng tốt.
Cô gái tiến gần một bàn nhỏ, sơn các ô vuông đen trắng, làm thành bàn cờ.
– Chiếc bàn này được gửi tới chú tôi cách đây vài tuần; người ta yêu cầu ông nhận và dùng nó trong cuộc đấu sắp tới, nó đặt ở giữa phòng… như thế này.
Poirot xem xét chiếc bàn kỹ lưỡng đến mức tôi cho là thừa… Nếu là tôi, tôi sẽ hướng điều tra một cách khác. Nhiều câu hỏi của anh xem ra vô bổ, ngược lại anh có vẻ không nắm những điểm chính.
Ro ràng anh bị lũ Bốn Người ám ảnh đến mức lú lẫn.
Sau khi xem kỹ bàn cờ, anh đòi xem các quân cờ
Sonia Daviloff mang ra cái hộp đựng quân cờ, anh chỉ xem qua loa.
– Bộ cờ đẹp – anh nói khẽ như với chính mình.
Anh không hỏi gì liên quan đến những đồ giải khát mỗi khán giả, hoặc những điều cốt yếu khác. Tôi định lưu ý anh việc đó, nên đánh bạo:
– Anh Poirot, tôi nghĩ…
– Anh khỏi phải nhọc công nghĩ – anh gạt thẳng thừng – hãy để tôi lãm việc đó! Thưa cô, chả lẽ tôi không thể gặp chú cô?
Mặt nàng tươi tỉnh lên:
– Ồ có, ông sẽ gặp. Chắc ông hiểu tôi có trách nhiệm phải hỏi bất kỳ người lạ nào tới đây.
Nàng biến đi, và tôi nghe có tiếng nói trong phòng bên. Lát sau, chúng tôi được mời vào.
Giáo sư Savaronoff nằm trên giường. Bộ mặt hơi lạ: gãy, hốc hác, lông mày rậm, râu bạc, ánh mắt ngơ ngác, con người giàu có này có bộ dạng của người sắp chết đói.
Tôi để ý cái đầu quá khổ. Biết rằng đại kỳ thủ tất phải có bộ óc rất phát triển, nên không có gì lạ khi giáo sư Savaronoff đứng thứ hai trong những người vô địch thế giới.
Poirot nghiêng mình kính trọng:
– Thưa giáo sư, cho phép tôi được hầu chuyện riêng.
Savaronoff quay về cô cháu gái, bảo đi ra. Cô làm theo không nói một câu.
– Giờ ông muốn gì?
– Tôi biết giáo sư mới được thừa hưởng một gia sản lớn. Trường hợp ông bất thần… mất đi, ai sẽ thừa kế?
– Tôi đã làm di chúc dành tất cả cho cháu gái tôi, Sonia Daviloff… Ông không định nghĩ rằng …
– Tôi không định nói gì cả, nhưng ông không gặp cô cháu gái từ lúc cô con bé, một kẻ giả danh rất dễ…
Savaronoff có vẻ bị choáng thật sự.
– Tôi không nói thêm – Poirot tiếp – đó chỉ là gợi ý. Điều tôi quan tâm, là mong ông kể lại ván cờ tối hôm nọ.
– Ông muốn nói gì?… Kể cái gì?
– Thế này! Tôi không chơi cờ, song cũng hiểu là có nhiều cách hợp lệ để mở đầu một ván: ví dụ, cho con Hề tiến hai nước, khi con Vua và con Hậu cũng tiến ngần ấy…
– Tôi hiểu ông nói gì – giáo sư Savaronoff mỉm cười – Wilson vào trận bằng miếng “Ruy Lopez”; đó là một trong những cách mở đầu tốt nhất, nó thường được ứng dụng trong các cuộc tranh tài.
– Ván cờ bắt đầu được bao lâu thì xảy ra tai nạn?
– Tôi nhớ hình như mới tới nước thứ ba hoặc bốn, thì Wilson đột ngột gục chết trên bàn.
Poirot đứng dậy để đi ra. Vẻ lững lờ, anh hỏi câu cuối:
– Ông Wilson có ăn hoặc uống gì không?
– Một cốc uýtki và sôđa thì phải.
– Cảm ơn giáo sư, tôi không muốn làm phiền giáo sư lâu hơn.
Ivan chờ ngoài sảnh để đưa tiễn chúng tôi, nhưng Poirot có vẻ không vội, dừng lại trước bậc cửa hỏi anh ta:
– Anh có biết căn hộ dưới nhà ai ở?
– Ngài Charles Kingswen, một nghị sĩ quốc hội, thưa ông. Nhưng nài ấy đi vắng lâu nên đã tho thuê căn hộ, mới gần đây.
– Cảm ơn.
Bên ngoài, mặt trời mùa đông chiếu sáng. Tôi vội nói ngay những điều tôi nghĩ về cuộc điều tra vừa rồi.
– Lần này thì anh không xuất sắc lắm! Anh hỏi những câu không cốt yếu.
– Anh tưởng thế? Đúng là hôm nay tôi khô