Bộ Tứ – Agatha Christie

Bộ Tứ – Agatha Christie

Tác giả: Agatha Christie

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322592

Bình chọn: 8.00/10/259 lượt.

ễ dàng nhận mình là cháu gái Savaronoff, vì ông ta không gặp mặt cháu từ nhiều năm. Hừ! Lẽ ra phải nghĩ điều ngược lại! Bất kỳ kẻ nào cũng dễ dàng nhận mình là ông chú.

– Anh nói sao?

– Đúng thế. Savaronoff đã chết từ lâu. Con người nói là đã chịu nhiều cay đắng, đã tiều tụy đi vì trải qua đau khổ, con người đã thừa hưởng gia tài khổng lồ…

– Là ai? Hắn là ai?

– Là “Số Bốn”. Không lấy làm lạ hắn tỏ ra hoảng sợ khi Sonia nói đến bọn Bốn Người. Một lẫn nữa hắn lại tuột khỏi tay tôi. Hắn hiểu là cuối cũng tôi sẽ đánh hơi thấy, vì vậy hắn sai Ivan đi để đánh lạc hướng, vô hiệu hoá cô gái rồi bỏ trốn. Giờ này chắc hắn đã chuyển gần hết các chứng khoán bà Gospoja để lại.

– Nhưng… như vậy, thì ai định giết hắn?

– Không ai cả! Wilson đúng là nạn nhân bị ngắm.

– Nhằm mục đích gì?

– Bạn ơi, Savaronoff là người giỏi cờ thứ hai thế giới, mà “Số Bốn” chắc là không biết tí gì về môn thể thao này, nên không thể theo đuổi cuộc chơi. Hắn đã tìm mọi cách để tránh, đến khi buộc phải nhận thì số phận Wilson đã được định đoạt. Bằng bất kỳ giá nào, phải không cho mọi người biết Savaronoff không hiểu gì về cờ. Mọi người đều biết Wilson bao giờ cũng ra quân bằng miếng “Ruy Lopez”, do đó đến nước thứ ba, “Số Bốn” quyết định chấm dứt, khỏi phải đi sâu hơn nữa.

– Nhưng, phải chăng đây là một tên điên loạn?

– Lập luận của anh khá chặt chẽ, nhưng người ta đâu có giết người chỉ để bảo toàn vai trò của mình! Còn nhiều cách khác, ví dụ viện cớ ốm đau, bác sĩ tuyệt đối cấm chơi cờ…

Poirot cau mày:

– Tất nhiên, có nhiều cách khác nhau, song cách này theo hắn là tốt nhất. Hơn nữa, chớ quên rằng “Số Bốn” không nhìn đời bằng con mắt của anh, với hắn tính mạng một người đâu có quan trọng. Hãy thử đặt mình vào vị trí của hắn – điều mà anh không thể làm – tôi hình dung những suy nghĩ của hắn. Bản thân việc giả danh thành Savaronoff làm hắn thích thú; chắc chắn đã từng xem nhiều cuộc cờ để nghiên cứu vai của mình, hắn ngồi đó, nghiêm nghị suy tư, khiến cho khán giả tưởng hắn đang tính toán những nước cờ phức tạp, trò hề đó khiến hắn cười thầm trong bụng. Hắn biết mình không thể đi qua nước thứ hai, nhưng chỉ hai nước đó là đủ. Hắn mừng thầm về kết cục biết trước: đối thủ sẽ kết liễu mình, vào thời điểm do hắn định ra. “Số Bốn”, Kẻ Tiêu diệt đã trừ khử thêm một mạng nữa… Anh Hastings ạ, tôi bắt đầu hiểu rõ con người và tâm lý của hắn.

Hết lý, tôi đành chịu thua.

– Tôi sẵn lòng tin là anh đúng, nhưng tôi không hiểu sao hắn chịu mạo hiểm thế, trong khi có thể dễ tránh được?

– Anh bảo mạo hiểm chỗ nào? – Poirot nói. Anh thử nói xem, ở chỗ nào. Japp liệu có giải mã được bí ẩn đó? Không! Nếu “Số Bốn” không phạm một sai lầm nhỏ, thì sẽ không mảy may nguy hiểm gì.

– Vậy hắn phạm sai lầm gì? – tôi hỏi mà đã đoán được câu trả lời.

– Hắn không tính đến chất xám của Hercule Poirot!

Poirot có rất nhiều đức tính, nhưng khiêm tốn lại là điều anh thiếu!

Cái Bẫy Sập

Giữa tháng giêng, một ngày đông London ẩm ướt và nhớp nháp, Poirot và tôi ngồi bên lò sưởi. Tôi cảm thấy ông bạn nhìn tôi và mỉm cười ngộ nghĩnh, nhưng không đoán được lý do.

– Tôi sẵn sàng đánh đổi hai xu để biết anh nghĩ gì,

– Tôi nghĩ lúc anh mới đến, vào mùa hè, anh bảo anh chỉ ở lại nước Anh hai tháng là cùng.

– Tôi nói thế ư? Không nhớ.

Nụ cười Poirot nở rộng:

– Tôi nhớ rõ. Nhớ mọi thứ là việc của tôi, đâu phải việc anh. Tôi đồ rằng từ đó anh đã thay đổi kế hoạch?

– Ờ…! Có như vậy.

– Và tại sao?

– Nếu anh muốn biết, thật đơn giản! Tôi không muốn bỏ anh khi anh đang phải giao tranh với những địch thủ đáng gờm như bọn Bốn Người.

Poirot nghiêng đầu một cách khả ái.

– Tôi cũng nghĩ là như thế. Hastings, anh là một người bạn tận tụy! Nhưng chị ấy, “cô bé lọ lem” như anh gọi, chị ấy nghĩ sao?

– Tôi không kể lể chi tiết, nhưng nhà tôi hiểu tôi lắm. Cô ấy là người cuối cùng yêu cầu tôi bỏ rơi bạn!

– Thật đáng quý! Đáng quý! Nhưng Hastings này, vụ việc còn có thể kéo dài.

Tôi ngao ngán, ra hiệu là đúng như thế. Rồi nói nhỏ:

– Sáu tháng đã qua đi, mà chúng ta tiến đến đâu? Anh Poirot, tôi trộm nghĩ… chúng ta phải làm một cái gì.

– Đúng là tính sục sôi hăng máu của anh. Nhưng anh định hành động theo hướng nào?

Câu hỏi oái ăm. Nhưng tôi quyết không bỏ rơi vị trí. Tôi gợi ý:

– Phải chuyển sang tấn công. Đến nay chúng ta chỉ ngồi im.

– Không ngồi im như anh tưởng đâu. Đừng quên chúng ta đã xác định danh tính của “Số Hai” và “Số Ba” và đã quan sát thoải mái – nếu có thể nói vậy – các phương pháp của “Số Bốn”. Chúng ta đã đi được quãng đường không nhỏ. Đành rằng ta chưa thể tố cáo đích danh Ryland hay bà Olivier… và ai sẽ tin ta? À, tôi đã kể với anh là tôi đã phát biểu những nghi ngờ của mình với một số nhân vật ở cấp cao, trong đó có ngài Aldington chưa nhỉ? Tôi đã làm việc với ông ta trong vụ đánh cắp sơ đồ tàu ngầm, ông ấy biết phương pháp của tôi và rất tin tôi. Lúc này ông đã được thông báo về bí ẩn của Bộ Tứ, và nếu một số người còn chưa tin, thì ông ấy tin! Ryland, bà Olivier và Li Chang-yen có thể có hành động, nhưng nhất cử nhất động của chúng được giám sát chặt


Pair of Vintage Old School Fru