XtGem Forum catalog
Bộ Tứ – Agatha Christie

Bộ Tứ – Agatha Christie

Tác giả: Agatha Christie

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322560

Bình chọn: 8.00/10/256 lượt.

ng rõ với tôi – Tôi ngọt nhạt.

– Vì anh không chịu bắt chất xám làm việc. Theo anh, ai đã có thể đụng vào món càri?

– Ah Ling, và chỉ một mình hắn.

– Không còn ai nữa? Còn ông bác sĩ?

– Ông ấy chỉ đụng đến sau khi…!

– Đồng ý! Không hề có thuốc phiện trong món càri đem lên cho ông Paytner! Chỉ do ảnh hưởng của người bác sĩ điều trị trước đó, ông già sinh ra nghi ngờ nên không ăn. Ông ta cho gọi bác sĩ đến, đưa món càri đòi ông đem đi xét nghiệm. Lấy cớ an thần, bác sĩ Quentin tiêm một mũi không phải strychnine, mà là Hoa nhài vàng. Mũi tiêm chết người. Khi tác dụng của thuốc bắt đầu, Quentin ra, sau khi đã mở cửa sổ để đến đêm sẽ quay trở lại lấy bản thảo; lần thứ hai này hắn mới đẩy xác ông Paytner vào lửa. Nhưng hắn ta không chú ý tới tờ báo vương dưới đất. Hắn ta không ngờ là phút chót, nạn nhân trong một cơn minh mẫn loé sáng, đã nhận ra chất độc bị tiêm vào đoán ra bàn tay của Bộ Tứ. Trong một nỗ lực cuối cùng, kẻ hấp hối cố nguệch ngoạc vài chữ lên lề tờ báo, để tố cáo lũ sát nhân. Còn Quentin, hắn bỏ thêm thuốc phiện vào càri trước khi đưa xét nghiệm, là việc dễ ợt. Còn câu chuyện hắn nói đã trao đổi với ông Paytner, rõ ràng chỉ là tưởng tượng. Quentin nói đã tiêm strychnine cốt để vết tiêm để lại trên da khỏi bị để ý. Tìm thầy thuốc phiện trong càri. Ah Ling sẽ bị nghi ngờ…

– Dù sao bác sĩ Quentin không phải là “Số Bốn”.

– Tại sao không? Có thể có một bác sĩ Quentin thật mà “Số Bốn” chỉ mượn danh! Bác sĩ Bolitho bố trí người thay thế đều qua thư từ, vì các người mà ông ta chọn thay thế mình lại bị ốm vào phút chót.

Poirot giải thích đến đó, thì Japp ập vào, mặt nhớn nhác.

– Ông tóm được hắn chưa? – Poirot xúc động không kém.

Japp lắc đầu, không nói nên lời. Mãi rồi mới thốt ra:

– Bác sĩ Bolitho vừa ở nơi nghỉ về sáng nay, nói là có điện gọi ông về mà không biết ai đánh điện. Còn bác sĩ Quentin thay thế, hắn đã tếch chiều qua. Hãy tin là chúng tôi sẽ tóm được hắn!

– Tôi không tin – Poirot nói, đầu lắc nhè nhẹ.

Và anh lấy mũi dao vạch một con số 4 lớn lên bàn.

Một Chuyện Đánh Cờ

Poirot và tôi thường ăn ở một nhà hàng nhỏ tại Soho. Một tối nọ chúng tôi ở đó thì nhận ra người quen ở bàn bên: thanh tra Japp. Từ lần gặp cuối cùng đến nay cũng đã một thời gian. Poirot mời ông ta sang bàn mình và nói giọng trách cứ:

– Ông đi đâu mà lâu lắm mới gặp. Lần cuối là từ vụ “Hoa nhài vàng” … Tức là hơn một tháng.

– Tôi có việc phải lên miền Bắc, có vậy thôi. Công việc ông ra sao? Lũ Bốn người vẫn khoẻ mạnh?

– A, ông giễu tôi đấy phỏng? Nên nhớ, lũ Bốn Người là có thật!

– Ồ, tôi đồng ý, nhưng chúng không phải là trung tâm của vũ trụ, như ông có vẻ tin.

– Ông lầm rồi. Thế lực hung ác lơn nhất thế giới hiện nay là Bộ Tứ Vĩ đại. Chúng nhằm mục đích gì, không ai biết. Nhưng chưa từng có một tổ chức tội phạm nào tương tự. Cầm đầu nó là bộ óc xuất chúng nhất của phương Đông; trong số thành viên, có một tỷ phú người Mỹ và một nữ bác học lớn người Pháp… Còn tên thứ tư…

Japp ngắt lời:

– Tôi biết, tôi biết, một nỗi ám ảnh thực sự. Yên tâm đi, ông Poirot, ta nói chuyện khác! Ông có quan tâm môn cờ vua?

– Có, trước tôi đã từng chơi.

– Ông có nghe nói đến chuyện kỳ lạ xảy ra hôm qua? Ván cờ giữa hai kỳ thủ danh tiếng thế giới, mà một người chết khi đang chơi?

– Có, tôi đã đọc báo sáng nay. Một bên là giáo sư Savaronoff, vô địch nước Nga; phía bên kia, người bị chết vì lên cơn đau tim, là chàng trẻ tuổi người Mỹ Gilmour Wilson.

– Đúng, Savaronoff trở thành vô địch nước Nga cách đây mấy năm, khi đánh bại Rubinstein. Còn Wilson, người ta gọi là một Capablanca thứ hai.

– Quả là một sự việc kỳ lạ – Poirot nói. Theo tôi hiểu: ông đặc biệt quan tâm vụ này?

Japp mỉm cười, hơi lúng túng:

– Ông Poirot, ông đoán đúng. Thú thật, tôi lấy làm lạ. Wilson vững chắc như một cổ thụ, đâu có nghe nói bệnh tim. Cái chết của anh ta thật khó giải thích.

– Hay ông nghi ngờ giáo sư Savaronoff muốn diệt một đối thủ mạnh? – Tôi hỏi.

– Ồ! Không, dù là người Nga cũng không giết đối thủ để khỏi bị thua cờ… nhất là theo ý kiến của những người am hiểu, ưu thế thuộc về Savaronoff. Ông ta được đánh giá rất cao, xem ra, đứng ngay sau Lasker.

Poirot lắc đầu:

– Vậy ý kiến ông ra sao? Vì sao Wilson bị đầu độc? Vì đúng ông đang nghĩ như thế?

– Tất nhiên. Suy tim bao giờ cũng có nguyên nhân. Khái niệm “bệnh tim” là rất mơ hồ, đòi hỏi phải giải thích thêm.

– Bao giờ thì mổ tử thi?

– Chiều nay. Wilson chết trong nháy mắt. Đang ở trong trạng thái bình thường, anh ta vừa đi một quân thế là chết ngay tắp lự.

– Ít có thuốc độc nào hiệu quả nhanh như thế – Poirot nhận xét.

– Vâng. Hy vọng mổ tử thi sẽ biết. Nhưng ai muốn Wilson chết? Đó là điều cần tìm hiểu. Anh ta là người dễ chịu, vô hại nhất đời. Từ Hoa Kỳ sang, và xem ra chẳng có kẻ thù nào hết.

– Thật khó tin! – Tôi nói.

– Ngược lại, rất tin được – Poirot nói lại – và tôi tin là ông Japp đã có ý kiến riêng.

– Tất nhiên rồi. Theo tôi, thuốc độc ấy không dành cho Wilson, mà cho người khác.

– Cho Savaronoff?

– Phải. Có lúc người ta tưởng ông đã bị giết. Nhưng ông ta trốn thoát