
ước, cứ để vòi xối xuống chân.
– Rát lắm phải không? Đau lắm phải không?… Này! Con nhỏ này! Đau cứ nói là đau, sao phải giả vờ không có gì? Mà làm sao giả vờ được chứ… Trời ơi… trời…
Thụy An xoa xoa tay vào chân cô bạn. – Đã kêu đứng dậy nhanh rồi. Thấy chị đó đặt ấm nước bên cạnh phải biết đường tránh cho xa đi chứ. Con ngốc này!!!.
Thụy An nhìn Hải Băng, cô bé vẫn đứng im như phỗng:
– Bạn… đau không? Mấy cái tát ấy???
– Có sao đâu! Mai… hết đỏ thôi…
Băng trả lời cụt lủn. Cúi xuống tắt vòi nước rồi quay đi, chậm rãi. An vẫn ngồi yên… ngây người…
Chiều.
Chấn Khang về nhà, tay khoác vai một cô tiếp viên khách sạn, ngông nghênh bước lên hành lang về phòng 100.
– Cậu chủ đã về!
– Mừng cậu chủ về!
Chấn khang hút điếu thuốc dở từ miệng, khua tay:
– Im đi! Điếc tai!
Cô tiếp viên hích nhẹ vào hông Chấn Khang.
– Sao thế! Nhà anh nhiều giúp việc nhỉ.
– Sao? Muốn ở lại ăn cơm không?
– Thật á? Em được ở lại sao? Ôi… yêu anh thế!
– Tôi hỏi cô muốn ở lại không chứ tôi bảo mời cô ở lại lúc nào hả?
– Ơ… em…
Tính Chấn Khang rất khó chịu. Ngang tàn, độc đoán, bạo lực. Hay chơi gái nhưng không phải hạng vứt tiền cho gái như các đại gia khác… Với quyền thì tham vọng, với tình thì chiếm đoạt. Thích thì nói, thích thì làm. Tóm lại không ưa ai, cũng chẳng ai ưa.
Chấn Khang đưa cô tiếp viên về phòng mình. Thường như cơm bữa và không lặp lại người lần hai.
– Wow… phòng anh rộng thế, đẹp thế. Đúng là thiếu gia có khác!
Chấn Khang đứng dựa bàn, nhìn cô gái trẻ, tay cởi khuy áo sơ mi.
– Tôi đưa về phòng mười người thì chín người nói như cô. Hỏi thật, các cô không giỏi việc gì hơn ngoài việc này hả?
– Sao anh cứ phải nói thế với em. Em chỉ cố làm anh vui thôi, chưa gặp ai mang gái về nhà mà như anh.
Khang vứt chiếc áo xuống ghế, tiến lại phía giường. Đứng sát trước mặt cô tiếp viên, cậu đưa tay kéo mạnh cổ áo cô ta lên:
– Nói lại đi! Làm tôi vui hay lấy lòng tôi để kiếm tiền?
– Đương nhiên… làm… anh…
– Tôi ghét nhất là dối trá!
– Thì… thực… thực ra… những đứa như em…
Chấn Khang rút từ túi quần jean ra vài tờ tiền, quăng xuống bên cạnh cô tiếp viên. Rồi đẩy mạnh cô ta xuống giường, chống hai tay xuống:
– Vậy thì nhận tiền rồi làm việc cần làm. Tôi ghét những đứa con gái ở trong phòng tôi quá hai tiếng.
Cậu đưa tay cởi khuy áo cô tiếp viên, từ từ cúi xuống…
– Khoan đã!!! Anh!!!
Cô tiếp viên bất chợt đẩy Chấn Khang lên…
– Anh vội thế. Cho em tắm cái đã. Đi ngoài đường người em dơ quá mà…
Cô ta vừa dứt lời, Chấn Khang đã đứng thẳng dậy quay đi.
– Cô làm tôi mất hứng! Cút khỏi đây!
– Ơ… anh! Em… em xin lỗi. Em không tắm cũng được. Em xin lỗi… anh cứ…
Chấn Khang quay đầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt quyền lực
– Tôi bảo cô cút! Hoặc tự bước ra khỏi đây, hoặc để tôi gọi người khuân xác cô ra!
– Anh… em xin lỗi mà. Em biết lỗi rồi…
Cô tiếp viên đứng phắt dậy, túm lấy tay Chấn Khang, sụt sịt. Khang quay người, đưa ngón tay đẩy cằm cô ta lên:
– Đừng có õng ẹo với tôi! Tôi coi mấy đứa như cô là đồ chơi bên đường, thích thì xem, chán thì vứt. Đừng đòi hỏi yêu cầu bất cứ thứ gì. Và nên nhớ, khi bên cạnh tôi, tôi-là-vua!
Bỏ tay khỏi cô gái, Chấn Khang quay lại bàn lấy chiếc áo sơ mi, đi về phía cửa:
– Biến đi trước lúc tôi quay lại!!!
Chiều tối, trong khu bếp….
– Ăn tiếp cái này đi. An mà không giữ phần cho thì bạn nhịn ngày qua ngày hả?
Băng cầm từng chiếc bánh, ăn chậm rãi.
– Không biết khi nào cậu Ba mới về? Chiều nay cậu Cả lại đưa gái về đấy. Mấy chị ở vũ trường… chẹp, sến lắm. Ba cậu chủ là anh em nhưng tính cách khác nhau một trời một vực. Thực ra là cùng cha khác mẹ. Nghe nói ông chủ lấy vợ đầu sinh ra cậu Cả. Bà ấy chết thì lấy vợ hai sinh ra cậu Hai và cậu Ba. Bạn được gặp cậu Hai chưa? Giống hệt cậu Chấn Nam ấy. Nhưng đôi mắt thì lạnh hơn…
Băng ngồi co lại dưới đất, cái lạnh như tràn đến theo thời gian.
– Bạn sao thế? À, chắc không thích ứng được với nhiệt độ bất thường ở đây hả? Không sao đâu, sẽ quen thôi…
Hơn 9 giờ tối.
Mấy cô giúp việc vươn vai.
– Ai da. Cuối cùng cũng xong.
– Ê, tắm cái rồi chơi xúc xắc tiếp đi.
– Ok. Tao phải đi giặt đồ cái đã.
Cô quản gia vừa đi kiểm tra một lượt, trở về phòng ăn.
– Yến!
– Dạ!!!
– Dọn thức ăn phòng cậu Hai chưa?
– Rồi ạ. Chị ơi, em…
– Không lộn xộn nữa! Chuẩn bị về phòng đi!
Kiều Như quay đi, chợt để ý thấy Hải Băng. Cô bé đứng nép vào tường, mặt hơi tái đi, hai tay đan vào nhau, khẽ run lên.
– Mày không có việc gì làm nữa hay sao mà đứng ngây ở đây?
– …
– Con điên này! Tao hỏi không trả lời là sao?
Kiều Như quay lại nói với đám giúp việc.
– Đi tắm thì cởi đồ ra cho nó giặt.
– Dạ… chị Như tâm lí ghê!
– Yêu chị Như quá!
Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Kiều Như nhìn cô bé kia:
– Giặt xong mới được đi ngủ, không thì liệu đấy!
CHAP 3
[3'>
Gần 12 giờ đêm… Băng cố bước ra từ phòng giặt đồ. Bàn tay ngâm nước cả tiếng đồng hồ chống lên tường. Những ngón tay run lên bần bật. Cô bé cắn chặt răng, bám vào tường, lê chân bước. Cái lạnh buốt thấm vào từng thớ thịt cứ muốn đánh ngã nó. Nhiệt độ trong khu biệt thự không đến 20 độ! Bước tớ