
ách chậm rãi và khẽ khàng ấy, mỗi tiếng cô bé thốt ra làm người quản lý cảm giác như có dòng điện nhẹ chạy qua mỗi đốt tay. Đôi mắt hắn nhìn không chớp… và phải mất một lúc các giác quan mới định thần lại được.
Băng về khu A. Mở cánh cửa phòng bếp, hơn hai mươi người giúp việc đang ăn trưa vui vẻ quanh một chiếc bàn dài. Cô quản gia ngồi ngay ghế đầu. Hải Băng bước vào, mọi người chợt im bặt, ánh mắt dồn về phía Kiều Như.
– Lại đây ăn cơm cùng đi!- Như lên tiếng làm rất nhiều con mắt trợn tròn.
Hải Băng bước lại gần….
Phặc… ch…e…n…g.
Kiều Như hất tay, bát cơm đầy nguyên văng xuống đất, đổ tung tóe. Băng dừng chân.
– Xin lỗi. Nhưng bàn ăn hết chỗ rồi. Em ngồi tạm xuống dưới sàn ăn cùng mọi người nhé!
Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Thụy An ái ngại cúi xuống ăn tiếp. Hải Băng vẫn đứng đó, mắt nhìn cô quản gia, bình thản, không có ý chống đối hay phục tùng.
– Sao? Chê cơm chay à? – Kiều Như tiếp tục hất tay vứt phăng đống xương mới ăn xuống đất. – Thế này chắc được rồi chứ? Ở nhà này, cho chó ăn cùng phòng với chủ là cưng chiều quá rồi.
Mấy người giúp việc tiếp tục ăn, nhìn nhau khoái trá. Kiều Như mỉm cười “thân thiện” quay sang nhìn Hải Băng.
– Không ăn sao? Thì ra chó không hiểu tiếng người.
Có tiếng cười to hơn phát ra… Hải Băng vẫn chẳng tỏ vẻ như mình bị xúc phạm, dửng dưng quay đi…
Mặt cô quản gia tối sầm lại.
– Đứng đó! Không ăn thì quay lại mà nhìn bọn tao ăn. Mày có tin mày bước thêm bước nữa tao sẽ chặt chân mày không? Cả con bạn lắm mồm cùng giường với mày nữa!
Thụy An suýt nghẹn họng, ngẩng lên nhìn cô bạn. Băng từ từ quay lại… và đứng đó cho đến khi bữa trưa kết thúc. Kiều Như ăn với một tâm trang hoan hỉ vô cùng.
…
– Mày muốn chết với chị Như à?
– Sao lần nào tao cũng phải làm việc nguy hiểm này?
– Đi mà kêu với chị Như ấy. Mà mày chỉ cần chạy ù vào đặt khay lên bàn rồi chạy ù ra.
– Còn hơn phòng chứa xác!!!
– Cứ để chị Như biết qua một giờ rồi mà chưa đem đồ ăn đến cho cậu Hai xem, mày có bị xé xác không?
– Tao biết rồi. Đi đây! À, tao không dọn đồ đâu đấy!
– Chị Như bảo đứa nào không ăn cơm thì đứa đó dọn thôi.
– Ồ… vui… con bé đó gặp nạn rùi. Ha… ha…
Cô giúp việc mở cửa phòng 101, rón rén bước vào. Chỉ có ánh đèn mờ nhạt của đèn tường, khắp nơi bao trùm một màu đen cửa đêm tối. Chủ nhân thường ở – đâu – đó trong căn phòng, không ai biết, thoắt ẩn thoắt hiện như hồn ma. Cô giúp việc đặt khay đồ ăn lên bàn, quay người… một bóng người bước ra từ bóng đêm, cao, phải, rất cao.
– Chúc cậu Hai ngon miệng! – Cô ta cúi gập người lặp lại như con rối. – Chúc cậu Hai ngon miệng! – rồi cô ù té chạy luôn, hai chân như dính vào nhau.
Chấn Phong ngồi lên thành cửa sổ, lưng dựa tường. Đôi mắt vô hồn nhìn đâu đó rất xa, tai vẫn đeo mp3, thói quen bất biến. Cậu không để ý hoặc cố tình không đưa thông tin vào bộ não bất kể điều gì xảy ra xung quanh…
Thụy An vụng về quay quay cái bát bằng khăn khô, xếp lên chồng bát cao ngất ngưởng.
– Xin lỗi… như đã nói, mình không thể giúp bạn.
Hải Băng im lặng, tiếp tục rửa cho xong đống bát đũa.
– Từ giờ bạn là con mồi của chị Như rồi. Thực ra bạn càng không nói, không tỏ thái độ thì sẽ càng làm chị Như tức tối, kiểu gì cũng khó sống… hay… hay… – Thụy An định nhắc đến hai chữ “cậu Ba”, nhưng lại thôi, Hải Băng có để ý đâu.
– Vâng! Cậu Ba!
– Ta ra ngoài cùng quản lý. Tối không ăn cơm, cũng không biết chừng nào sẽ về. Anh Cả sẽ qua đêm ở ngoài. Tối nay, các em có thể đi nghỉ sớm.
– Cậu Ba đang mệt mà lại ra ngoài sao?
– Ta không sao. Như đừng lo. Em quản lý việc nhà giúp ta.
– Vâng. Là trách nhiệm của em mà.
– Và… để mắt đến cô bé đó nữa… giùm ta.
Cô quản gia tắt bộ đàm, môi mím chặt. Đầu dãy hành lang trước mặt, Hải Băng đang tiến lại gần, tay lau mồ hôi trên trán. Cô bé vừa lau xong sàn hành lang, công việc mà lẽ ra cần ba người làm cùng. Kiều Như quay người, đập vào mắt là xô nước bẩn lau dọn nhà bếp. Cô lập tức đá chân làm xô nước đổ tung tóe xuống sàn.
– Con điên kia, mày lau sàn thế này à?
Mấy người đang lau dọn ở các phòng bên liếc mắt ra hành lang. Hải Băng vẫn thế, không tỏ thái độ, nhẹ nhàng cầm lại cây chổi lau. Kiều Như khoanh tay, dựa vào tường, nhìn cô bé bằng ánh mắt hằn học. Lập tức, mấy cô giúp việc lần lượt ra cửa bê xô nước bẩn, thoải mái – tự nhiên – mạnh tay đổ ra hành lang, một số cùng đồng thanh:
– Con điên kia, mày lau sàn thế này à? Ha… ha… ha…
Kiều Như quay người bước đi. Mỉm cười.
5 giờ chiều.
– Chị Như. Cậu Cả, cậu Ba không về, hay cứ…
– Đừng có chây lười. Nấu như thực đơn, bê đến cho cậu Hai.
– Không mang đồ ăn đến, cậu Chấn Phong cũng có bao giờ…
– Im ngay! Ai cho mày gọi tên cậu Hai. Chúng mày không nấu thì để đó, chị nấu!
– À… à… không… em nấu… em xin lỗi…
– Lũ lười biếng!
Hơn 7 giờ tối. Hơn hai mươi người giúp việc đã vào phòng ngủ.
– Ai da…! Cậu Ba number one! Chỉ có cậu Ba mới cho tụi mình nghỉ sớm thôi.
– Cậu Cả ở nhà là chết chắc rồi. Tóm lại, cậu Ba tuyệt nhất!
– Hôm nay ăn thoải mái, ăn xong lại không phải dọn nữa chứ. Sướng thiệt!
– Ừ ha… Mà không biết trong bếp còn miếng cơm nào cho