Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328113

Bình chọn: 10.00/10/811 lượt.

thú cưng của chị Như ăn không nữa.

Mấy người giúp việc liếc nhìn Hải Băng, cô bé mới mở cửa bước vào. Họ cười phá lên, vẻ thích thú lắm.

– Á à… tao để lại miếng xương cá…

– Ha… ha… ha… chẳng phải trưa không ăn mà nó vẫn làm việc công suất cao thế đó sao.

– Ê… không biết nó có đi hót với cậu Ba không đây. Tao sợ, sợ, sợ lắm.

– Không dám đâu. Chị Như nói thế nào ta?

– “Nó mà hé răng nửa lời, chị cắt lưỡi nó đi”.

– Ha…ha… ha…

Hải Băng không quan tâm mấy chuyện tầm phào ấy. Cô bé tiến lại giường 105, Thụy An đang ngồi đó.

– Băng đói không? Thử ra bếp coi, có khi còn gì… Thay bộ quần áo đi. Dơ quá rồi. An cho bạn mượn một bộ nha… – An khẽ chạm vào bàn tay cô bạn.

– Oái, sao tay bạn lạnh thế? À, quên mất không nói, ở đây cứ khi mặt trời lặn là nhiệt độ xuống thấp, cũng không ai rõ tại sao. Nhưng không sao, trong phòng này có điều hòa.

– Chán thật. Cậu Ba đi không biết khi nào về. Ba ông hoàng bận lắm. Ngoài lúc ăn cơm thì rất ít khi thấy mặt. Có lần ra ngoài cả tháng mới về. À, chỉ có cậu Hai ở trong phòng suốt. Nhưng An nghĩ chắc cậu Hai cũng bận làm gì đó cho ông chủ. Mọi người chỗ này đều sợ cậu Hai hết á… Lúc nào cũng lầm lì, lạnh như đá nhưng lúc nổi giận thì… chậc chậc…

An cứ thầm thì với cô bạn mới, vô tâm đến mức không biết từ lúc Băng vào, người đã run lên từng đợt nhè nhẹ. Cô bé thấy lạnh. An bỗng ghé tai cô bạn:

– An nói cho bạn điều này. Ở đây ai cũng biết đấy. Cậu Hai dường như không nói, mình chưa từng nghe cậu Hai nói. Và ai mà làm cậu ý nói một lời, trừ ông chủ, thì là cả một kì tích đấy!

4 giờ sáng.

“Bộp!”

Một cô giúp việc ném thẳng cái giẻ lau vào mặt Hải Băng.

– Con kia! Mấy giờ mà còn ngủ?

Hải Băng ngồi dậy. Thụy An cũng lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt.

– Chị Yến à. Hôm nay dậy sớm thế? Mới sáng chị đã nặng lời vậy, đen cả ngày đấy.

– Ranh con! Dậy làm việc đi!

– V…â…n…g…

– Bỗng nhiên vớ được con bé đó tụi em đỡ mệt hẳn.

– Phải đó. Lại còn được xả stress nữa chứ. Bắt nó làm nhiều việc nó cũng không kêu, đánh nó nó cũng không chống đối.

Cô quản gia quay người, cài nốt mấy cái khuy áo trên bộ đồ đen gọn gàng:

– Nhưng cái vẻ thản nhiên của nó làm chị ngứa mắt lắm.

– Không biết nó uống phải thuốc gì mà ngoan đến mức lì lợm như thế.- Cô quản gia tiếp lời – Chị sẽ chờ coi nó lì lợm đến mức nào!

Như liếc nhìn mấy cô giúp việc, cả lũ đồng loạt… mỉm cười đáp trả.

Công việc của một người giúp việc trong một ngày chỉ là giặt giũ, lau chùi, dọn dẹp và nấu nướng cho ba cậu chủ. Nghe đơn giản nhưng tốn khá nhiều thời gian vì khu biệt thự rất rộng, nhiều ngõ ngách, hành lang, chưa kể một khuôn viên rộng thênh thang. Vì vậy cần một quản gia quản lý tất cả công việc và quản lý được cả hội đồng người giúp việc. Bằng con mắt nhìn đời đầy kinh nghiệm, bốn năm trước, ông chủ bất động sản lớn, cũng là ông trùm mafia lừng danh – Lâm Chấn Đông, đã đưa Kiều Như về làm quản gia cho biệt thự của ba cậu con trai. Có lẽ ông đã đúng!

Hải Băng ngồi nép dưới bàn chế biến, tập trung đến mức không nhìn thấy cả người bước ngang qua. Mấy cô giúp việc hối hả, mỗi người một việc. Một cô chợt tiến lại phía Hải Băng, đặt ngay ấm nước sôi gần chỗ cô bé ngồi. Thụy An đã để ý thấy, không rõ ý định của mấy cô người làm, nhưng chắc chắn là xấu xa.

– Băng à. Vòi nước đang mở kìa, đứng dậy lại tắt hộ An với.

Mất năm giây sau lời An nói, Hải Băng mới từ từ đứng dậy (kiểu như thông tin truyền vào não khá chậm, hoặc suy nghĩ trong bộ não đã quá phức tạp để xử lí nhanh một thông tin khác).

Nhưng Băng vừa đứng dậy, quay đi thì cô giúp việc đã tiến lại, cô ta… đá mạnh chân vào ấm nước sôi và…

Ào…

– Á á… Hải Băng! – An kêu toáng lên nhưng đã quá muộn. Ấm nước sôi đã đổ ập vào một chân Hải Băng. Mấy cô giúp việc quay đi nháy mắt với nhau, có người bịt tai sẵn để khỏi nghe tiếng kêu khóc thảm thiết.

An chạy như bay đến, dựng ấm nước lên. Một tay bịt miệng, An rùng mình vì thấy bàn chân bé nhỏ của cô bạn. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, bàn chân ấy cứ đỏ dần lên…

– Trời!… Trời ơi!… Bạn… bạn…

Thụy An ngước mắt lên nhìn cô bạn bất hạnh. Và An… trợn tròn mắt. Hải Băng đang đứng đó, không nhúc nhích, mắt nhìn xuống chân mình, bình thản như không có chuyện gì xảy ra…

Tay Thụy An run lên, không phải vì vết bỏng cửa cô bạn nữa mà là vì sự thản nhiên đến kì lạ của Hải Băng. Chưa kịp để An làm gì hơn, cô quản gia đã tiến lại, giơ thẳng tay, dùng hết sức, tát mạnh liên tiếp ba cái vào mặt cô bé. Đầu óc Hải Băng quay cuồng vì bất ngờ bị đánh… nhưng rốt cuộc, cô bé vẫn ngước lên nhìn cô quản gia – bình thản!

– Mày muốn giết người hả con ranh kia? Mày không có mắt hay mù rồi? Nhỡ ấm nước đổ vào chân người khác mày định sao?

Băng im lặng, nhìn Kiều Như. Máu dồn lên đầu, Kiều Như lại giơ thẳng tay, trợn trừng mắt. Nhưng An đã kịp cản lại:

– Chị Như, bạn ấy bỏng rồi, chữa thương đã, có gì nói sau!

Rồi An kéo Băng chạy đi.

– Mẹ… mẹ ơi…

– Thế này là thế nào? Nó bình thản khi cả ấm nước mới sôi đổ vào chân.

– Nó… nó không phải người…

Chỉ có Kiều Như đứng đó, chưa khỏi ngỡ ngàng…

Ở khu vệ sinh. Thụy An đưa chân cô bạn vào vòi n


XtGem Forum catalog