
. Hải Băng chợt quay đi lau tiếp nửa bức tranh khảm trai, chẳng rõ cô bé có nghe bạn mình nói gì không. Thụy An chạy vòng sang bên, tiếp tục câu chuyện đầy hào hứng giữa hành lang.
– Là cậu Ba gọi mình đến giúp bạn thay đồ đấy. Trời ơi, cái váy đó đẹp dã man, cứ như cậu Ba mua sẵn cho bạn dùng ấy. Cậu Ba còn tự bôi thuốc bỏng cho bạn, ân cần quá cơ. Mình nhìn mà chỉ biết ngẩn ngơ. Bạn thì ngủ ngon lành như một con… gà. Mình bảo để đưa bạn về không lại làm phiền cậu Ba thì cậu bảo… e hèm… “Không sao, cứ để cô bé ngủ. Ta sẽ ngủ trên ghế”… hí hí hí. Sao cái cảnh đó lãng mạn quá trời… Nè! Bạn nghe mình nói không? Nè!!!
Thụy An chống nạnh, bực dọc:
– Không rung rinh tí nào hả? Bạn là kiểu con gái gì vậy? Cậu Ba đẹp trai, tâm lí, lại là thiếu gia nhà giàu, có quyền, có tiền nhá! Chưa kể cậu Ba có đầu óc hơn người. Một người như thế phải làm hàng triệu trái tim cô nàng đổ đến rầm chứ chả chơi. Đương nhiên, hình mẫu của mình… hình mẫu… Trời! Trời! Mẹ ơi…
Thụy An chết đứng giữa hành lang, hai cánh tay bất động, đôi mắt mở to hết cỡ…
Từ đầu hành lang, Chấn Phong đang tiến lại, việc này chỉ xảy ra một lần/tuần.
– Á… á… cậu Hai kìa…
– Đâu? Đâu?… Ối, cậu Hai chúng mày ơi!!!!
Từ các phòng, đám giúp việc túa ra, xếp hàng ngoài hành lang, đầu thì cúi nhưng mắt dáo dác liếc về phía Chấn Phong. Không thay đổi, cậu đi với một vẻ dửng dưng và bất cần. Đôi mắt nhìn thẳng chẳng để ý đến ai.
– Cậu chủ!!! – Tất cả cúi đầu đồng thanh.
Nhưng âm thanh dường như không lọt vào tai Phong. Cậu vẫn lạnh lùng bước đi.
Bỗng, cô quản gia từ đâu bước ra:
– Chúc cậu Hai một ngày vui vẻ. Bữa sáng ngon miệng chứ ạ?
Sự dịu dàng và quan tâm thường lệ của Kiều Như không làm Phong một chút mảy may. Cậu bước ngang qua người Như… Như lùi lại, sống lưng như có điện chạy qua. Đứng gần Chấn Phong lúc nào cũng có cảm giác ghê sợ.
Đúng lúc này, Hải Băng quay người, bước đi, hướng về phía phòng sinh hoạt. Trước mặt cô bé, Chấn Phong đang tiến lại… Thụy An nín thở, nuốt nước miếng nhìn cô bạn mình đang tiến gần đến chỗ cậu Hai, một cách thản nhiên. Và…
Tất cả đám giúp việc đứng như trời trồng khi thấy Chấn Phong và Hải Băng… lướt qua nhau trong một tích tắc. Lạnh lùng. Bình thản. Hai đôi mắt vô hồn vẫn nhìn thẳng, hai đôi chân vẫn bước.
– Lạy chúa tôi… nó có phải là người không?
– Nó có biết nó vừa bước đến gần ai không?
– Nó có điên không?…
– Lúc nào nó chả điên…
Mấy cô giúp việc lắp bắp nói như phản ứng tự nhiên. Còn cô quản gia thì đã kịp đưa một cái nhìn sắc ngọt về phía Hải Băng. Bất ngờ, Kiều Như tiến lại, không một ai đoán được cô đang định làm gì, cho đến khi cô túm cái cổ áo của Băng, giật phăng về phía trước rồi dùng hết lực đẩy cô bé thật mạnh. Băng không phản ứng kịp nên theo đà ngã vào người… Chấn Phong!!
Toàn thể người giúp việc mắt chữ o, mồm chữ a. Hải Băng ngã phịch xuống đất. Cô bé chậm rãi đứng dậy. Không thể tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra sau khi Chấn Phong bị hích mạnh vào người. Đau không phải vấn đề, vấn đề là: điều cấm kị thứ ba!!!
Chấn Phong đã dừng chân, cả dãy hành lang im thin thít, không một tiếng cửa quậy. Đôi mắt cậu vẫn thế, sắc mặt cũng không một chút thay đổi, trừ đôi tay… thì đang đưa lên. Băng đã đứng dậy, ngước mắt nhìn người con trai đó, và chưa kịp ngạc nhiên vì khuôn mặt cậu ta giống hệt Chấn Nam – dù vẫn có nét gì đó khác, thì một bàn tay rắn như thép, mạnh và bạo lực đã ghì lấy cổ cô bé và nhận mạnh cô bé vào tường. Mọi việc chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Hải Băng không vùng vẫy, không kêu than, dù bắt đầu ngạt thở. Cô bé lại ngước nhìn người con trai. Hai đôi mắt chạm nhau – lạnh và bình thản đến khó hiểu. Đáng sợ trên cả đáng sợ, khi mà khuôn mặt vẫn lạnh băng còn bàn tay hung bạo đang dần cướp đi mạng sống con người. Tay Chấn Phong vẫn ghì chặt, đôi mắt vẫn xoáy sâu vào cái nhìn của cô bé. Khí quản bị siết chặt, Hải Băng càng ngày càng ngạt thở, hai hàm răng nghiến lại… Không một tiếng kêu, không một cái nhúc nhích, tất cả đều hiểu, chạm vào cậu Hai chỉ có một con đường – chết! Trừ khi…
– Anh Hai! Có chuyện gì vậy?
Đôi chân bước nhanh về cuối hành lang. Một tiếng nói gằn lên đầy lo lắng. Kiều Như nhìn về phía Chấn Nam, bất giác hai tay run lên, tim đập nhanh hơn…
Chấn Nam đã đứng trước cảnh man rợ ấy. Nhìn anh trai với cánh tay lên gân bóp chặt chiếc cổ nhỏ bé trắng như ngọc và cô bé kia thì đang gồng mình lên để chịu đựng, cậu đủ bình tĩnh để giải quyết được chuyện này.
– Anh Hai!!!- Giọng đã nhẹ nhàng hơn, Chấn Nam cúi đầu, không một chút phân vân – Dù là chuyện gì thì xin hãy tha cho cô bé! Vì em!
Chấn Nam vừa dứt lời, những ngón tay của Chấn Phong đã nới lỏng ra, cánh tay buông lơi không một giây suy nghĩ. Không một cái liếc nhìn cậu em trai, Phong quay người, bước đi, vẫn lạnh lùng và vô cảm như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hải Băng gập người, thở dốc, ho sù sụ, suýt chút nữa đã mất mạng.
– Em không sao chứ? Đã có chuyện gì vậy? – Nam kéo tay cô bé lại, hỏi gấp gáp – Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh Hai lại thế? Em có biết anh Hai nóng tính thế nào không?
Cô quản gia rón rén b