Polly po-cket
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329425

Bình chọn: 10.00/10/942 lượt.

g lặng, tiếng chân rầm rầm của chúng vang lên, mỗi lúc một gần. Chúng xô đẩy nhau chạy như sắp tìm được kho báu, như vàng đang ở ngay trước mắt. Đói và mệt sẵn, Băng không đủ sức chạy đua lâu. Cô dừng chân, thở đứt quãng…Tiếng chân uỳnh uỵch lại đuổi tới gần, Băng lại cố chạy đi nhưng khó mà cố thêm nữa… Cô lảo đảo… lảo đảo… rồi chúi người về phía trước. Phịch!!! Cô ngã xuống đất vì hai chân ríu vào nhau. Tai cô nghe rõ tiếng chân rầm rầm… rất gần… như chúng đang ở ngay dãy hành lang bên cạnh. Nhìn lên, một đoạn hành lang dài hun hút trước mặt không một bóng người. Băng lắc đầu… hết rồi… hết rồi! Không thể cứu vãn được nữa… Tiếng lũ tội phạm hò hét ngày càng gần…

Có lẽ lúc này, Băng chỉ có thể được cứu nếu…

Chấn Nam xuất hiện!!!!!

Băng nhắm nghiền mắt, phó mặc cho số phận.

Bỗng…

Cạch!!!!

Rầm!!!

Tim cô như đông cứng, đầu óc chưa đủ thời gian để nhận biết chuyện gì đang diễn ra…

Mắt Băng mở căng… dãy hành lang trước mặt tối om. Tiếng chân huỳnh huỵch của lũ tội phạm lướt qua… ngay phía trước cô, cho đến lúc tiếng hò hét của chúng xa dần và mất hút.

Tim Băng đã bắt đầu đập đều hơn. Cô vừa kịp nhận ra… trong giây phút cận kề vực thẳm, một bàn tay đã đưa ra và… kéo cô đi!

Thình thịch… Thình thịch…

Băng nghe rõ tiếng tim trong lồng ngực mình đập ngày càng nhanh, cảm nhận rõ cơ thể mình đang dựa vào một người, cánh tay người ấy đang… ôm ngang người cô!!!

Cô vẫn bất động. Bàn tay ấy… từ từ buông ra. Lập tức, Băng quay người lại. Đập vào mắt cô là… thân hình cao lớn… chiếc áo sơ mi trắng rộng dài…

Băng ngước mắt… trong một giây, tim cô như ngừng đập!

Đôi mắt cafe đặc đang nhìn cô, ánh nhìn lạnh lẽo và vô hồn… nổi bật trên khuôn mặt của Chấn – Nam!!!

Đèn từ màn hình laptop mờ ảo hắt ra ở góc phòng.

Không gian tĩnh mịch…

Chấn Phong quay người, ánh mắt vô cảm đưa theo.

Băng vẫn đứng yên không chớp mắt, nhìn người con trai ấy quay đi… Cảm xúc hỗn độn, cảm xúc Băng đã từng trải qua… như một thứ quan trọng nằm gọn trong lòng bàn tay… Cố tình mà như vô tình… làm tuột mất. Ngày ấy, chỉ hai chữ – hai chữ giản đơn Băng chưa một lần nói ra, để đến lúc rời xa mới hụt hẫng và ân hận… Lần này cô sẽ không phạm sai lầm nữa, vì người ta thường không ngã ở cùng một chỗ lần thứ hai! — cùng với Nguyễn Hoàng Anh, Kẹo Rất Là Đắng, Lê Ngọc và Khánh Trâm

Thích · Bình luận · Chia sẻ

10 người người thích nội dung này.

Truyện ngắn Tình Yêu NguyenThi MyPhuong: hihii, ad up lên cho mọi ng chưa đọc, phần cuối có rồi nhưng phải up từ từ bạn nhé

10 Tháng 8 2012 lúc 14:15 · Thích · 1

Tiểu Đỗ Đỗ thjx truyên nay thât.

10 Tháng 8 2012 lúc 17:56 · Thích

Truyện ngắn Tình Yêu Tiểu Đỗ Đỗ, Vũ Thị Phương Mai: ad cảm ơn nha, các bạn ủng hộ là ad thấy rất vui . ad thấy hay nên cũng muốn mọi ng cảm nhận niềm vui ấy vs ad :d

10 Tháng 8 2012 lúc 21:01 · Thích · 1

Lê Thị Bảo Thoa

Viết bình luận…

Ảnh của Lê Ngọc.

Lê Ngọc

Được gắn thẻ bởi Lê Ngọc

1 bạn chung: Nguyễn Minh Ngọc

Sống tại Hà Nội

Tab để truy cập nội dung trong hộp thoại

Tin nhắnThêm bạn bè

CHAP 12

[12'>

Giọng Băng cất lên khe khẽ.

– Cảm – ơn!

Chấn Phong chợt khựng lại… Và lần đầu tiên, lần đầu tiên suốt 10 năm qua, giọng nói như đã chôn vùi trong trái tim sắt đá vô tình… vang lên.

– Biến… đi!!!

Đôi mắt màu nâu trong veo mở căng.

10 giờ đêm.

Bỏ vào miệng một viên Zkilico, Băng bước chậm rãi trên hành lang khu A.

– Hải Băng!

Cô quay đầu và thấy Thụy An.

– Xin lỗi, mình đã đối xử tệ với bạn – An tiến lại, vẻ mặt tội lỗi.

– Tha thứ cho mình được không? Chắc mình sắp không sống nổi rồi…

Băng nhìn cô bạn như muốn hỏi lí do. An sụt sịt:

– Chị Như bắt mình dọn dẹp khu vệ sinh và mình sơ ý làm chập điện… đèn hư hết, nói chuyện nhiễm điện… Mình sợ lắm Băng à… Chị Như sẽ giết mình mất…

An tiếp tục nói, giọng yếu ớt tội nghiệp vô cùng:

– Mình chắc chắn sẽ chết thôi. Quy định của khu biệt thự nghiêm ngặt lắm… Mình sợ…

Chính Băng lúc này còn chưa bảo vệ nổi cho mình. Nhưng…

Cô vẫn đưa tay quệt nước mắt cho cô bạn:

– Tin một lần! Chỉ một lần…

Băng bước về phía phòng vệ sinh khu A. Cô lần tay trên bảng điện, khu vệ sinh tối om.

Cạch! Dù đã nói sẽ tin một lần nhưng cô không hề ngạc nhiên khi… công tắc điện bật sáng. Điện không hề bị chập! Băng quay người và thấy… cả đám giúp việc đang đứng ngay trước mắt mình, nhìn Băng với cái vẻ thích thú. Ba cô đang dồn sức bê một chậu nước lớn lên cao. Băng đã hiểu rõ kế hoạch của họ.

Ào…

Cả chậu nước đổ lên người Băng, chảy ào ào từ đầu xuống chân cô. Không phải nước thường mà là… nước đá mới tan! Người Băng bất giác run lên, toàn thân tê buốt. Đám giúp việc khoanh tay, chờ phản ứng của Băng, Cô nắm chặt hai bàn tay… từ từ quay người. Thụy An đứng ngay ngoài cửa, cười nhạt:

– Nhiều lúc cậu cũng không thông minh lắm đâu, bạn thân à!

Băng bước chuệch choạc trên hành lang, hai tay ôm chặt lấy người. Cơ thể run lên bần bật, hai hàm răng lập cập vì lạnh… Chậu nước đá và cái lạnh ngoài hành lang lúc giữa đêm làm Zkilico mất tác dụng. Băng dựa tay vào tường, cảm thấy cái lạnh thấm vào từng thớ thịt, từng mạch máu, từng tế bào