Insane
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329321

Bình chọn: 9.00/10/932 lượt.

y người ra, hai cánh tay buông xuống. Đôi mắt cô từ từ ngước lên, đôi môi mấp máy…

– Chấn… Nam…

Đôi mắt màu nâu khói trong veo ấy khựng lại… Trước mắt cô… là khuôn mặt của Chấn Nam! Nhưng… nổi bật lên đôi mắt!!!! Đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo, đang nhìn cô…

Đôi mắt… dần biến màu… hằn lên những tia đỏ!!!!

Giận dữ!!!

Đáng sợ!!!

Khủng khiếp!!!

Hai bàn tay Phong nắm lại, rất chặt… kêu răng rắc. Mắt cậu nhìn xoáy vào Băng, cái nhìn đáng sợ hơn cả một con thú dữ đang săn mồi, cái nhìn như có hàng vạn mũi dao xuyên tới. Băng đứng im, bất động, mắt vẫn nhìn không chớp… Người cô nóng lên, nóng dần lên… Cô cảm giác có một thứ năng lượng khổng lồ nào đó đang dồn vào mình, mạch máu như muốn sôi lên… Cô vẫn nhìn dán vào mắt Phong… đôi-mắt-không-phải-của-con-người! Là-đôi-mắt-của-Tử Thần!!!

Trong khoảnh khắc…

Cơ thể Băng như muốn bốc cháy.

Trong khoảnh khắc…

Băng cảm thấy sự sống đang rời xa mình…

Trong khoảnh khắc…

Từ đôi mắt Băng, đôi mắt trong veo ấy… đôi mắt chưa một lần biểu lộ cảm xúc và ham muốn ấy… bỗng trào ra… hai hàng nước mắt!!!

Và… trong khoảnh khắc…

Trái tim Phong chợt sững lại… Đôi mắt cậu… nhạt dần… nhạt dần… màu của lửa. Cơn giận dữ đột ngột lắng xuống, khi… trên khuôn mặt ấy…

… từng giọt nước mắt… cứ rớt đều… rớt đều…

Hai đôi mắt nhìn nhau… không rời…

Thời gian cứ trôi đi… trôi đi…

– Chấn Nam… em sai rồi… sai rồi… Trở về bên em… được không?



9 giờ sáng. Khu A.

– Mày là cái gai trong mắt tao… Sao xã hội lại có thể chứa chấp loại con gái như mày?

– Chị Như. Nói nhiều tốn nước bọt, tiêu hao năng lượng với loại thiếu tự trọng này làm gì.

– Em chắc mấy ngày ở khu B nó cũng nếm đủ rồi!

Như ngồi xuống, giật mạnh cả đám tóc sau gáy Băng:

– Mấy hôm rồi đủ sướng chưa em? Còn chịu đựng được nữa không? Chị đây đã nói rồi… đấu không lại chị đâu, ngay từ đầu quỳ xuống van xin có khi chị còn tha cho, chứ giờ mày có dập đầu một trăm cái thì cũng thế thôi. Em à! Em à! Em à!

Mỗi lần nói “em à” là mỗi lần Như dúi đầu Băng xuống đất, giọng đay nghiến. Mấy cô giúp việc việc xung quanh đứng xem với vẻ khoái chí lộ rõ trên mặt.

– Rảnh rỗi nhỉ mấy người?

Như giật mình, đám giúp việc quay lại nhìn…

– Cậu Cả!!! – Cả đám đồng thanh

Như lập tức thả Băng ra. Cô còn đang loay hoay tìm lời giải thích hợp lí thì Khang đã tiến lại gần. Cậu từ từ ngồi xuống ngay trước mặt Băng.

Mấy cô giúp việc thót tim… Khang ghé vào gần Băng, thì thầm chỉ đủ cho cô nghe:

– Sao em phải khổ thế này? Không nhớ ta đã nói gì sao? Nhìn em thế này…- Khang chợt cười – Ta thấy đau lòng đấy!

Rồi cậu đứng dậy, quay người bước đi không một lần ngoái lại. Khang vừa bước khỏi, Như đã đoán được tình thế hiện giờ. Lập tức, cô túm tóc Băng dúi xuống đất:

– Cho mày chết! Chết này… tưởng ve vãn được cậu Cả nữa sao?? Mơ đi em à!!!

Trán Băng liên tiếp bị đập xuống đất, mắt vẫn ngước lên nhìn theo Khang. Rõ ràng cậu biết đám giúp việc đang làm gì, chửi rủa những gì, nhưng cậu vẫn thản nhiên quay đi…

Sau khi xong công việc khu A, Băng lại được lệnh sang khu B dọn dẹp. Chạy qua chạy lại, ở bên nào cũng khổ!

Đằng sau cánh cửa sắt, đám tội phạm đứng chen chúc như hổ đói chờ mồi. Trông tất cả đều đáng sợ và nguy hiểm. Lần này có sự tham gia của tên cầm đầu – Leader!

– Anh chờ em mãi, nhớ quá đi mất!

– Bọn anh ăn trưa xong rồi, nhưng hôm nay không buồn ngủ mà thấy thừa năng lượng quá!

– Leader phán rồi, lúc thừa năng lượng thì phải có chỗ để giải toả!

– Anh thấy hoạt động chân tay lúc này rất hay.

– Còn anh thích nhìn hiệu quả của thứ thuốc này… lần hai! – Tên tội phạm giơ vài ống dịch giống hệt hôm trước – Anh thật sự muốn biết nếu dùng tất cả trong cùng lúc thì phản ứng sẽ thế nào…

Hai bàn tay Băng khẽ nắm chặt. Cô vẫn nhớ nguyên cảm giác khi thứ thuốc ấy luồn lách trong mạch máu mình… Thật khủng khiếp! Đám tội phạm vẫn thay nhau nói:

– Anh không bắt em chịu khổ vậy đâu… lên giường chiều anh là ok ngay!

– Anh thì thích cảnh có người tắm cho anh kia!

– Ha… ha… ha… ha….

Đám tội phạm cười ngặt nghẽo. Leader nãy giờ chỉ đứng nhìn Băng, giơ tay ra hiệu “thôi”:

– Chúng mày muốn gì cũng được, nhưng em nó yếu thế này, làm sao chịu hết trong một lần được…Tao thấy thay vì chơi hết thì chỉ nên chơi một-trò-cho-ra-trò thôi! Ai thắng muốn làm gì thì làm, thằng khác không được xen vào!

– Trò gì? Leader?

– Hay chơi một ván đỏ đen?

– Không! Chờ chúng mày tổ chức xong, em nó chạy mất xác rồi. Em ấy thông minh lắm, có lẽ giờ em ấy đã vạch xong một kế hoạch thoát thân trong đầu rồi cũng nên.

– Vậy muốn sao?

– Cứ bắt rồi trói lại, chạy đằng trời!!!

– Chúng mày chẳng phải đang cần tiêu hao năng lưọng sao? – Leader bật cười khi thấy Băng đã quay đầu chạy đi – Được rồi! Vậy tên nào tóm cổ được em ấy đầu tiên sẽ toàn quyền hưởng thụ!

– OKKKKKK!!!

Băng cố gắng chạy… chạy không ngừng nghỉ. Lúc này Chấn Khang không ở nhà, cơ hội gặp may như hôm trước là con số không! Đám tội phạm đang chia nhau chạy đuổi theo sau. Lần này không chỉ là chơi cho vui nữa, mà ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi của chúng nên tên nào cũng vô cùng hăng hái. Giữa hành lang vắn