
ụ? Càng vui! Nhưng ai thử mới được? Leader?
Lập tức Leader và đám tội phạm quay đầu nhìn… Băng vừa bước từ phòng tắm ra, cô bắt gặp ánh nhìn của lũ tội phạm… Chúng cười nham hiểm…
Tên Leader tiến lại, tay cầm một ống thuốc và một ống tiêm. Băng cảm thấy có điều chẳng lành.
– Mệt chưa em? Muốn chơi trò gì vui vui không?
– Không! – Cô kiên quyết.
– Tiếc thật, nhưng… quyền quyết định không thuộc về em!
Băng thấy tên Leader hút ống dịch vào xi lanh… Cô quay người định chạy, nhưng cả đám tội phạm đã chặn đường. Leader tiến lại, mặt hắn có vẻ thích thú vô cùng.
– Đừng lo, không chết đâu!
Mũi kim hướng thẳng về phía Băng, cô bị lũ tội phạm giữ lại…
Phập!!!!!!
Leader rút mũi kim khỏi tay cô, mấy tên tội phạm cũng lập tức thả cô ra. Cả đám háo hức chờ phản ứng. Băng ngã phịch xuống, thứ thuốc này gây tác dụng quá nhanh. Cô thấy lâng lâng như đang đi trên mây, đầu óc quay vòng vòng như chong chóng. Năm giây sau, người Băng nóng bừng lên, mặt đỏ hừng hực. Cô ôm chặt bụng và ngã vật xuống đất. Đám tội phạm xúm lại xem, Băng vẫn co ro dưới sàn… và cô bỗng… bị giật!!! Cơ thể run lên bần bật, các cơ giật liên tục như bị vỡ động mạch… Băng úp mặt xuống đất, không thể điều khiển được cơ thể mình. Cô chẳng còn suy nghĩ hay cảm giác được gì nữa. Trước đám tội phạm đang cười nói hả hê, Băng không khác nào con mồi vừa uống nhầm thuốc…
Hơn 8 giờ tối.
Băng từ từ mở mắt và nhận ra mình vẫn sống! Băng chống tay ngồi dậy, suýt ngã… đầu óc cô vẫn còn choáng váng. Cô đã ngất đi và nằm yên dưới sàn từ chiều. Băng cố sức đứng dậy, cô nhìn xung quanh: đám tội phạm đang ngủ vật vờ trên giường, chẳng ai quan tâm chuyện Băng còn sống hay đã chết. Cô bước đi, loạng choạng suýt ngã. Tác dụng của thứ thuốc nguy hiểm ấy vẫn chưa hết hoàn toàn. Cô biết việc cần làm lúc này là ra khỏi đây trước khi lũ tội phạm tỉnh dậy và nghĩ ra trò vui khác.
Băng lảo đảo bước trên hành lang, cảm giác cơ thể chẳng còn là của mình. Đầu óc trống rỗng, bụng trống không, cô không biết mình còn chịu được cuộc sống này đến khi nào. Nhưng có một điều cô chắc chắn: bằng mọi cách, cô phải sống!
Giữa khu biệt thự rộng thênh thang, có hàng chục đôi mắt vẫn hàng ngày nhìn Băng, thù hận, như muốn xé xác, thèm khát, như muốn ăn tươi nuốt sống… Sự lì lợm và ngang ngược của cô không đủ để chống cự… Và lúc này, cô thấy mình đang kiệt sức và muốn ngã gục…
” – Trước mắt, em nên biết thế nào là sợ hãi!
– Tao đã bảo mày nói chưa? Con xấc xược!
– Chó mà cũng đòi nằm với người sao? Tao không biết nó nằm vừa cái ổ chó đấy…
– Biết sợ chưa? Còn dám hỗn với anh không?
– Tao hỏi mày đẹp chỗ nào? Chỗ nào hả? Tao chỉ muốn rạch mặt mày ra…
– Muốn chơi trò gì vui vui không em?
– Ha…ha…ha…a”
Băng ôm đầu, dựa phịch vào tường, đầu óc choáng váng làm cô không điều khiển được suy nghĩ. Cô thấy hỗn loạn và hoảng sợ cực độ. Có lẽ một phần do thứ thuốc kích thích hết hạn kia.
” – Dù đến bất cứ nơi nào trên trái đất này, vòng tay ta cũng sẽ dang rộng sưởi ấm cho em…
– Mày chết đi! Sao mày không chết đi?
– Chơi nữa không em? Mệt chưa em? Tiếp đi! Tiếp đi!
– Lúc nào em mới làm ta hết lo lắng đây? Ít nhất khi ở bên ta, em sẽ được an toàn…
– Cắt đi… cắt nữa! Cắt trọc luôn đi!!!
– Băng. Em muốn cùng ta… rời khỏi chốn này không ..
– Lại đây em… muốn ăn gì không? Ăn gì hả em? Ha… ha… ha…”
Băng ôm chặt đầu hơn, lắc nguầy nguậy như muốn rũ hết những hình ảnh khủng khiếp kia ra khỏi đầu. Cô không chịu nổi nữa… Thật sự không chịu nổi nữa!!!
Chân cô bước đi, bước thật nhanh…
Băng dựa vào một cánh cửa, bắt đầu bình tĩnh hơn, mồ hôi túa ra đầy mặt, cô thở dốc.
Cô mệt mỏi… mệt thật sự. Và ngay lúc thấy kiệt sức cùng cực, trong đầu Băng hiện lên hình ảnh một người… Băng đưa ánh mắt lên nhìn cánh cửa trước mặt, thấy những con số chập chờn…
– 102… 102… 103…
Phòng 102!
Chấn Phong từ phòng tắm bước ra, ném phăng chiếc khăn tắm lên giường rồi đưa tay khuy lại hàng áo sơ mi. Cậu bước ra phòng khách. Tối om, chỉ màn hình laptop vẫn sáng, thực không phải mối quan tâm! Phong định quay người, tiến lại phía chiếc cửa sổ lớn thường nhật. Nhưng… Chân cậu khựng lại!
Từ cửa ra vào… Cậu chợt thấy… một bóng người đang tiến vào… rất gần… rất chậm… Và… bất ngờ……
Kim đồng hồ như ngừng chạy
Thời gian như ngừng trôi
Và cơ thể Chấn Phong như bất động hoàn toàn…
Cánh tay ấy thật dịu dàng và yếu đuối…
Mái tóc ấy thật dài và mềm mại…
Không lí trí, không suy nghĩ… Hải Băng đã… đưa tay ôm chầm lấy Chấn Phong!!!!!
Mặt cô dựa vào ngực Phong, bộ ngực vạm vỡ như sắt đá…
Giữa không gian yên tĩnh, giữa bóng tối tĩnh mịch…
– Em… sai … Em… sai… rồi… Về… đi… Về …bên em đi … Chấn – Nam!!!
Giọng nói yếu ớt, run run phát ra… bàn tay yếu ớt run run cố víu chặt lấy chiếc sơ mi. Băng chẳng biết mình đang làm gì, đang nói gì, cô không điều khiển được chính mình!
Chỉ vài giây, Băng đã cảm thấy có gì đó bất ổn… Nếu là Chấn Nam, thì dù trong giấc mơ hay trí tưởng tưởng xa vời, một bàn tay ấm áp cũng sẽ đưa ra, một giọng nói dịu dàng cũng sẽ đáp lại… Còn lúc này, Băng thấy thứ gì đó thật lạnh! Phải, rất lạnh!
Băng đẩ